Chương trước
Chương sau
“Cổ Lam!”



Thanh niên trước mắt chính là người với Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh cùng nhau vượt qua quãng thời gian tân thủ. Nhưng nhìn Cổ Lam lúc này, Tri Hỏa có chút mơ hồ. Cậu ta chính là Cổ Lam có chút gian trá lại lơ đãng trước kia sao?

Lúc này Cổ Lam mặc trang phục đạo tặc đen tuyền từ đầu đến chân. Tóc tím buộc thành đuôi ngựa, mắt tím gần như trong suốt giờ đây phủ đầy hàn khí nhìn đối thủ, cả người tỏa ra một loại khí chất làm người ta nảy sinh ra lỗi giác rằng, đến hơi thở cậu ta cũng lạnh như băng tuyết.

“Các cậu biết người này?” Nghi hoặc nhìn Tri Hỏa đang khiếp sợ, điều làm Hàn Ly kinh ngạc chính là đến Bắc Hoàng Minh luôn lãnh đạm giờ đây cũng nhíu mày.

“Ừ, từng cùng chung một đội.” Làm cho người ta ngoài ý muốn chính là, lần này Bắc Hoàng Minh lại mở miệng trả lời.

Bắc Hoàng Minh trước kia đã cảm thấy Cổ Lam không hề đơn giản, nhưng là không nghĩ tới đến lúc gặp lại, cậu ta thay đổi chóng mặt thế này.

“Hừ, còn thật không nghĩ tới bang chủ bang Diệm Phi danh tiếng ngất trời lại là tiểu nhân thích bắn lén.” Cổ Lam nhếch khóe môi xinh đẹp, lạnh lùng cười.

Cổ Lam vừa dứt lời, đám người vây xem theo phản xạ nhìn về hướng mũi tên bay ra, một nam cung thủ khoác áo choàng đỏ bước ra, trên mặt không có chút áy náy.

“Hừ, những lời này nên là tao nói mới đúng. Mày còn không mau đem hội chương đã đánh cắp giao ra đây.” Nói đến đây, hắn ta lộ ra biểu tình nghiến răng nghiến lợi.

Lời bang chủ kia vừa nói ra, người xung quanh đều một trận kinh hô.

“Hội chương? Là cái gì đấy?” Tri Hỏa có chút không hiểu hỏi.

Những người khác cũng vẻ mặt mơ hồ, hiển nhiên không ai biết chuyện này.

“Đó chính là sinh mệnh của bang hội. Các anh có lẽ không biết, Ám Vô Dạ ban ra một cái nhiệm vụ, chỉ cần thu thập đủ 100 huy chương của bang hội, vậy có thể được cấp một lãnh thổ riêng. Có nghĩa là, một người có thể làm chủ cả một thành phố trong bốn khu bao quanh đại lục trung ương.” Kết quả vẫn là Hỏa Luyện trả lời thắc mắc của bọn họ.

“Nhóc con cậu biết thật nhiều thứ nha.” Lưu Ly thần tình sùng bái nói.

“Ha ha, tàm tạm thôi.” Gãi đầu, Hỏa Luyện đáng yêu nở nụ cười.

“Nguy rồi.” Bắc Hoàng Minh một bên nghe Hỏa Luyện giải thích, một bên theo sát tình hình đột nhiên kêu lên.

Mọi người đưa ánh mắt một lần nữa trở về đường lớn, đều hít sâu một trận.

Thế trận thật lớn a.

Trong lúc Cổ Lam và tên bang chủ kia phân biệt trái phải, hội viên bang Diệm Phi đều chạy tới, hiện tại trên đường đông đặc người của bọn họ.

“Cậu đi cũng không làm được gì.” Nhìn ra tâm tư của Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh nhanh tay túm lấy cậu.

“Cậu ấy nói thế nào cũng là bạn của chúng ta, không thể đứng nhìn cậu ấy bị khi dễ được.”

“Bọn họ nhiều người như thế, cho dù cả đội đều xông lên, cũng chưa chắc đã cứu được cậu ta.” Tuy rằng cảm thấy có chút áy náy với Cổ Lam, nhưng Bắc Hoàng Minh không hy vọng mọi người chịu hy sinh vô ích như thế.

“Các anh muốn giúp cậu ta?” Hỏa Luyện đột nhiên xem mồm nói.

“Đúng vậy.”

“Vậy được rồi, nhớ rằng các anh nợ tôi một lần nha.” Dứt lời, Hỏa Luyện liền từ lầu hai nhảy xuống, gia nhập vào đám đông hỗn loạn.

Đám người Tri Hỏa thấy thế, cũng chạy xuống lầu.



“Cậu là. . .” Bang chủ bang Diệm Phi trừng to mắt đánh giá Hỏa Luyện đột ngột xuất hiện, tựa hồ nhớ tới cái gì, kinh ngạc kêu to, “Cậu là bang chủ bang Sphinx, một trong 5 đại bang hội – Hỏa Luyện!”

Nghe tới thân phận của Hỏa Luyện, những người khác đều vô cùng giật mình. 5 đại bang hội trên đại lục tượng trưng cho địa vị ra sao, không người chơi nào là không rõ. Có thể nói bọn họ đối với Ám Vô Dạ hiện tại mà nói, đều coi như truyền thuyết được xưng tụng, mà hiện giờ lại có thể tận mắt gặp, làm sao không hưng phấn cho được?

“Ha ha, anh có biết tôi, vậy cũng dễ nói chuyện hơn. Tôi bảo anh ta đem hội chương trả lại cho anh. Anh hôm nay coi như bỏ qua cho anh ấy, vậy được không?” Hỏa Luyện như trước mang tuyệt kỹ vẻ mặt tươi cười đáng yêu ra thương thảo.

“Này. . . Hình như không hay cho lắm.” Bang chủ Diệm Phi chần chừ một chút, dù sao việc này liên quan đến danh dự toàn bộ bang hội.

“Không thể vì tôi nể một chút mặt mũi sao?” Hỏa Luyện chớp đôi mắt to, ngây thơ hỏi.

Quả nhiên, bang chủ kia tiếp tục lưỡng lự. Nghe đồn bang chủ Sphinx là nhân vật tuyệt đối lừa chết người không thèm đền mạng, khi người này càng sinh khí, sẽ càng cười đến đáng yêu. Đắc tội đến người của người này có khi làm sao mà chết cũng không rõ.

“Cậu đã mở lời, vậy hôm nay tôi trước hết buông tha cho cậu ta.”

“Cám ơn.” Giải quyết xong, Hỏa Luyện xoay người đi đến trước mặt Cổ Lam, đưa tay chờ cậu ta giao hội chương.

Cổ Lam cũng thành thật đưa ra, cậu kỳ thật đã sớm hiểu được tình thế giờ này là tuyệt đối bất lợi. Nếu Hỏa Luyện không ra mắt, cậu chắc chỉ chờ bị giết về cấp 1, cho nên hiện tại có đường lui, cậu đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Lấy được hội chương, người bang Diệm Phi cũng dần tản đi.

“Cám ơn cậu.”

“Muốn cảm ơn cũng không cần nói với tôi, phải nói với bọn họ mới đúng.” Hỏa Luyện chỉ chỉ đám Tri Hỏa đứng ở phía sau cậu.

“Tri Hỏa?” Cổ Lam quả nhiên kinh hãi.

“A, giải quyết xong chuyện phiền toái, tôi phải đi đây. Nhớ là các cậu thiếu tôi một món nợ nha.” Hỏa Luyện trông thấy đám Hàn Ly có ý định đuổi theo, vội vàng đào tẩu.

“Cậu tên là gì?”

“Tôi tên Hỏa Luyện, nhớ kỹ nhé!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.