Thu thập vật phẩm sau khi đánh bại Chó Ba Đầu, ngoài ý muốn nhặt được trang bị.
“Đây là cái gì?” Cầm lấy một đôi giày, Tri Hỏa nhìn sao cũng không ra thuộc tính của nó.
“Đại khái sau khi giám định mới có thế biết được.” Lưu Ly ngó qua, rồi kết luận.
“Thật là phiền phức, còn muốn giám định nữa.” Bĩu môi, Tri Hỏa tiện tay đem giày ném vào ba lô.
“Đau! Nhãi con, ngươi không cần ném loạn đồ đạc vô vậy chứ.” Đột nhiên, trong ba lô Tri Hỏa truyền đến một tràng tiếng kêu, tiếp theo Đóa Miêu Miêu thò đầu rồi cả thân ra chui ra ngoài.
“Thật có lỗi thật có lỗi.” Cười gượng nhìn Đóa Miêu Miêu giảng hòa, qua mấy ngày trước đi cùng nhau, Tri Hỏa nhận ra Đóa Miêu Miêu đều không thèm để ý tới bọn họ, nếu chọc tới nó, nó mới mặc kệ không cần biết ai là chủ nhân của mình, cậu nếm mùi đau khổ không ít, tính tình nóng nảy làm mọi chuyện rối tinh rối mù.
Nghĩ vậy, Tri Hỏa cảm thấy trên người mình mấy chỗ bị nó cào xước lại nhói lên đau đớn.
“Á á á, mèo biết nói này!” Lưu Ly lần đầu tiên nhìn thấy Đóa Miêu Miêu, cho nên phi thường phấn khích.
“Nó kêu là Đóa Miêu Miêu, là thú cưng của tôi.”
“Thú cưng? Vậy ra trò chơi còn có hệ thống thú cưng sao?” Lưu Ly nghi hoặc.
“Không có sao?” Tri Hỏa hỏi lại.
“Có, chẳng qua là cần các người tự mình đi bắt.” Đóa Miêu Miêu mở miệng giải thích.
“Quá tuyệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-vo-da-online/2500530/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.