Màn đêm bao phủ khắp kinh thành Bắc Đường, phố xá đã lên đèn tỉnh dưới ánh trăng. Bên trong căn phòng, một nam tử ngồi cạnh chiếc bàn, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Cơn gió thổi nhẹ qua một bóng hình nam tử xuất hiện. Lục Du vội vàng quỳ xuống " Chủ Thượng"
Chủ Thượng tại sao lại đích thân đến đây ? Vì Thiên Nhan ? Hắn để tâm đến nàng sao ?
Nam tử hắc bào cao ngạo, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc lạnh lẽo, hắn lạnh giọng hỏi " Nhiệm vụ thất bại ? "
"Thuộc hạ vô năng, mong Chủ thượng trách phạt" Hắn cụp mắt nhận tội.
Đông Phương Triệt lạnh lùng nói "Chỉ một nữ tử chân yếu tay mềm cũng không xử lý được. Lục Du tác phong của ngươi đang thụt lùi sao ?"
Lục Du ôm quyền nhận lỗi "Xin chủ thượng ban tội"
Hắn làm hỏng nhiệm vụ, còn để lạc mất Thiên Nhan. Thật sự đáng trách.
Đông Phương Triệt nghĩ đến an nguy của nàng, trong lòng như lửa đốt, hắn không hiểu tại sao trong lòng lại quan tâm đến một ám vệ nho nhỏ, để rồi bỏ hết tất cả chỉ để đến tìm nàng. " Tống Thiên Nhan đâu ?"
Hắn cắn răng, lúc đó Thiên Nhan bỏ đi cuối cùng bị rơi vào tay Bắc Đường thái tử, hắn tuyệt vọng không thôi những tưởng hắn ta sẽ một kiếm giết chết Thiên Nhan, không ngờ Bắc Đường thái tử không những không giết nàng, còn để nàng bên cạnh " Ở Bắc Đường thái tử phủ"
"Bắc Vỹ Lăng ?" Đông Phương Triệt âm trầm khẽ nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ve-khuynh-quoc/3567958/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.