Tống Thiên Nhan giật giật ống tay áo bào hắn, không thấy nàng sắp bị đám nữ nhân đó ăn tươi nuốt sống sao, hắn còn xin thánh chỉ tứ hôn.
Phùng Như Ý mặt không còn một giọt máu, sao có thể ? Nữ nhân này đột nhiên xuất hiện cướp mất mọi thứ từ nàng, nàng không cam tâm, đôi bàn tay siết chặt vào nhau.
Bắc Khả Ôn nheo mắt đánh giá, nữ tử thanh tú mang theo vài phần anh khí, không giống với các tiểu thư quý tộc, nàng làm hắn nhớ đến Tình Nhi, năm đó hắn quyết định để Tình Nhi về Đông Lạc luôn canh cánh trong lòng hắn, mãi không thể quên, những tưởng theo 1 trong 2 năm nữa khi Bắc Đường lớn mạnh sẽ tự mình đón nàng chở về, không ngờ Tình Nhi lại chết trước khi hắn đến. Đôi mắt lộ vẻ đượm buồn, hắn nhẹ ho khan.
Bên cạnh Hiền Quý Phi phát hiện hắn bất thường liền đưa tay xoa nhẹ lưng " Hoàng Thượng, bảo trọng"
Bắc Khả Ôn khoác tay " Không có việc gì"
Hắn tiếp tục nhìn Bắc Vỹ Lăng ôn hoà nói " Lăng Nhi, hôn sự của con Trẫm cho con tự quyền quyết định"
Hắn đã nợ Tình Nhi quá nhiều, bây giờ điều hắn mong Lăng Nhi có thể sống tốt. Bên dưới Phùng Như Ý không chịu được đứng lên "Hoàng Thượng, không thể"
Bắc Vỹ Lăng đưa mắt xuống phía dưới, nhăn mày không vui. Tống Thiên Nhan thở phào, đúng rồi cô nương, giải thoát bổn đặc công a. Hiền Quý Phi thấy nàng lên tiếng, tái mặt khẽ quát " Ý Nhi, không được hồ nháo"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ve-khuynh-quoc/3567956/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.