Những lời này lỗ mãng cực điểm, ám vệ Cửu chưa kịp phản bác, Tư Đồ Nhã đã cúi xuống lấp kín miệng hắn, từng câu chữ dịu dàng len qua kẽ hở, “Đừng gạt ta, ta hiểu rõ tính cách ngươi mà. Ngươi sẽ không đi theo ta, lại càng không làm theo cảm tính, đối phó Tư Đồ Phong.”
Ám vệ Cửu ngỡ ngàng nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Nhã. Đôi con ngươi xảo quyệt sáng lấp lánh, sắc sảo hiểm ác, chợt khẽ liếc sang, sắc sảo tiêu biến, chỉ còn dịu dàng mênh mông. Giống sương mù bao phủ mặt hồ giữa đêm đen. Không nhìn thấy, không nhìn đủ.
“Qua hôm nay, ngươi đi con đường sáng lạn của ngươi, ta đi chiếc cầu độc mộc của ta.” Tư Đồ Nhã hạ mắt, liếm láp mu bàn tay, tựa như qua mu bàn tay liếm láp đôi môi hắn, khẽ khàng thủ thỉ, “Cho nên, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không có nữa.”
Như bị cử chỉ này mê hoặc, ám vệ Cửu bất giác há miệng liếm láp lòng bàn tay Tư Đồ Nhã. Toàn tâm toàn ý, liếm qua liếm lại. Lòng bàn tay Tư Đồ Nhã rất lạnh, có lẽ vì tập đàn, làn da rất mỏng và mịn màng, không giống đám cục súc luyện đao tới chai tay như hắn. Lưỡi hắn cảm nhận được từng đường vân mảnh mai dưới lòng bàn tay y, bất giác nhắm chặt mắt, chậm rãi dùng lưỡi ghi nhớ thật kỹ.
Tư Đồ Nhã tít mắt, y không phải kiểu người đắm chìm trong sắc dục, nhưng ám vệ Cửu đầu óc trì trệ hơn cá gỗ, một hành động cỏn con cũng phải chậm chạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ve-cong-luoc/2167116/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.