Bình sinh Tư Đồ Nhã lần đầu nếm trải cảm giác say bí tỉ. Hàn Mị ngồi đối diện y cũng lờ đà lờ đờ vì say.
Qua ba tuần rượu, Trương Bích Hiệp tới gần Hàn Mị, dò xét liếc mắt nhìn Tư Đồ Nhã, dùng tiếng Đột Quyết huyên thuyên gì đó. Hàn Mị cũng đáp lại bằng tiếng Đột Quyết.
Quý Nhạn Tê cảnh giác, “Trương đạo trưởng là… Người Đột Quyết?”
Trương Bích Hiệp ợ một cái, “Người Đột Quyết thì sao, người Trung Nguyên thì sao?”
Quý Nhạn Tê nói, “Người Đột Quyết và người Mông Cổ rắn chuột một ổ. Kim Trướng Hãn Quốc ở Đại Bắc, lũ cẩu Đột Quyết thấy máu là nổi điên, chinh phạt Tây Vực không biết thoả mãn, còn muốn chèn ép người Trung Nguyên! Ta hận không thể ăn thịt uống máu chúng.” Hắn si mê nhìn Hàn Mị, “Quý mỗ thường nghe, trong thiên hạ, chỉ duy nhất Đại Bắc hầu có thể sánh vai cùng Vương gia, khiến lũ cẩu Đột Quyết vừa nghe đã sợ mất mật. Bắc hầu Nam vương, đều là anh hùng vĩ đại.”
Trương Bích Hiệp bá vai Hàn Mị, bật cười to, “Vỗ nhầm chân ngựa rồi. Người giang hồ đánh đồng Bắc hầu và Nam vương là chỉ, Bắc có Hầu ngang ngược, Nam có Vương ngu ngốc. Hai tên hoàng thân quốc thích này lắm thị phi, được bêu danh nhưng không phải danh hiệu anh hùng.”
Hàn Mị thất vọng nói, “Vậy sao, thế mà bổn vương lại chuẩn bị làm anh hùng xong hết cả rồi.” Hai mắt Quý Nhạn Tê lóe sáng.
Trương Bích Hiệp lắc đầu, “Cậy anh hùng, không phải anh hùng chân chính.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ve-cong-luoc/2167093/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.