Phủ Thục Vương còn có tên là thành Phiên Vương, nằm chính giữa thành Ích Châu, được bao quanh bởi ngự hà liễu rủ (Ngự: thời phong kiến chỉ những việc có liên quan đến vua chúa, ở đây là con sông của vương phủ). Tường thành kín không kẽ hở, nguy nga sừng sững, khiến những ai muốn thăm dò đều phải chùn bước. Ám vệ Cửu bế Tư Đồ Nhã đến khoảng đất trống trước cổng thành, trước cổng thành xây một bức tường phù điêu hoàng tộc sơn son lợp vàng, đỏ rực sáng loáng như gương, cực kỳ tráng lệ. Hai bên là cột đá và kiệu trống. Bình thường quan chức các nơi đến yết kiến Thục vương đều dừng lại sửa sang áo mũ tại đây, đi bộ qua cầu, nhỏ tiếng nghiêm mặt, rồi mới vào Phiên Vương thành.
Tư Đồ Nhã thở dài nói, “Ám vệ Cửu, nhìn thành trì này, tự nhiên ta thấy Hàn Mị vẫn còn khiêm tốn lắm.”
Ám vệ Cửu im lặng gật đầu, theo hắn, phủ Thục Vương này thật sự quá lớn, từ sau bếp bưng thức ăn đến nhà chính, chẳng biết phải đi qua bao nhiêu hành lang. Nếu Thục vương không muốn ăn cơm canh nguội ngắt, chắc phải thuê vài ám vệ khinh công tuyệt đỉnh, võ nghệ cao cường để bưng mâm, Bích Hổ Du Tường (thằn lằn bò tường),nhảy nhót tung tăng, vận nội lực nướng chín cái mâm, để thức ăn bên trên không bị nguội…
Hai người đang miên man suy nghĩ thì bị thị vệ cầm kích trên đầu cầu chặn đường.
Thị vệ cầm kích nhìn quan lại quyền quý đã thành quen, giờ thấy Tư Đồ Nhã mặc áo vải thô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ve-cong-luoc/2167006/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.