Đêm ấy đoàn người Cái Bang màn trời chiếu đất nơi rừng núi, mà tại thành Tư Dương chỉ cách đó trăm dặm, đám tiêu sư Vân Nhạn tiêu cục lại ngủ trong quán trọ. Sau khi tạm biệt Thiếu tiêu đầu Quý Tiện Vân, bọn họ lên đường trở về tiêu cục dưới sự dẫn dắt của gia chủ Quý Nhạn Tê. Nhưng chẳng biết sao mấy ngày liền Quý Nhạn Tê đều nói sức khỏe không tốt, vì thế cứ phải nấn ná ở lại Tư Dương.
Tiếng mõ báo canh ba vừa dứt, tòa thành lặng ngắt như tờ. Trong sương phòng leo lắt ánh đèn, Quý Nhạn Tê mở túi vải trên bàn, lấy ra một chiếc áo khoác màu đen giữa đống quần áo. Hắn nhẹ nhàng âu yếm vạt áo và cổ tay áo lộng lẫy kim tuyến, tựa hồ nhung nhớ người trong lòng phải tạm chia xa. Ánh nến thình lình vụt tắt, sương phòng tức khắc chìm vào bóng tối. Động tác của hắn cũng chợt ngừng lại.
“Ngươi làm rất tốt, chỉ sợ người trong thiên hạ không biết Huyết Y Giáo ta tồn tại.”
Âm thanh lạnh lẽo này như nghìn vạn sợi tơ luồn vào kỳ kinh bát mạch Quý Nhạn Tê. Hắn gom góp can đảm quay người lại, hai chân mềm nhũn quỳ mọp xuống, hướng về phía giường, “Giáo chủ…” Tuy hắn sợ hãi, nhưng vẫn không nén nổi mình ngước mắt lên, lưu luyến ngắm nhìn.
Một người mặc áo gấm ngồi khoanh chân trên giường. Bên ngoài áo gấm là áo khoác kiểu Tây Vực. Tơ lụa mềm mại đỏ rực, miên man gấp thành nếp trên hai vai, nối liền với mũ trùm đầu đỏ sẫm. Trừ đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ve-cong-luoc/2167004/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.