Bước ra khỏi căn nhà, đầu Toàn hoang mang những dòng suy. Toàn nói với hai ông bà: "Cháu có một suy nghĩ này, nhưng không biết có phải không, mà cũng không dám kiểm chứng". Toàn nhớ lại lời bà đồng: "Tôi không tìm được âm phần của nó dưới đất". Thêm vào đó là lời của chị chủ trọ: "Dường như nó chẳng ở đâu cả, như lơ lửng ở giữa...". Với vẻ mặt nghiêm trọng, Toàn nói: "Cháu nghĩ, âm phần của anh ta ở trong tường." Nghe xong, hai ông bà giật mình ngạc nhiên không thốt nên lời. Anh Điều đứng cạnh đó cũng gật gù: "Không phải không có lí. Bức tường trong căn phòng đó chưa bao giờ được khai phá. Hắn ta cũng biến mất không một dấu vết, trong lúc công trình còn chưa xây xong, rất có thể,...". Bà lão bật khóc: "Vậy thì ai là người làm như vậy...chẳng nhẽ...chẳng nhẽ là Anh Thơ...Con bé yếu đuối như vậy, nhất định không phải. Dù có thế nào, tôi cũng phải tìm ra hắn, dù hắn chỉ còn là một nắm tro tàn, quân khốn nạn!...". "Chúng ta sẽ tìm cách kiểm chứng giả thuyết này."- Toàn nói. Trong hai mươi năm sống trên đời, chưa bao giờ Toàn quyết tâm đến vậy. Những ngày sau, Toàn vẫn phải đến trường để học, không thể bỏ bê việc học them nữa. Chỉ có anh Điều và hai ông bà già trong dáng vẻ khắc khổ đến tìm gặp chủ hiện giờ của căn nhà để xin phá bỏ bức tường. "Cút đi! Lũ điên! Lũ thần kinh!"- Người đàn ông với dáng vẻ mập mạp hét lên rồi đuổi 3 người ra khỏi nhà. Chủ nhà sau khi nghe câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-trung-quy/60259/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.