"Không ngoan!" Nam Tịch Viên lắc đầu ngầy ngậy, "Anh cũng biết tính tình của em, đâu phải muốn cản là sẽ cản được."
"Anh chỉ không muốn em... lo lắng." Lục Dĩ Thiên vừa nói xong câu thì cả người anh liền cử động mạnh một cái. Hành động này chứng minh một điều, đó là chất độc trong ngày anh đã tái phát.
"Dĩ Thiên, Dĩ Thiên!" Nam Tịch Viên gọi tên anh trong lo lắng, khuôn mặt bất giác nhăn nhó từ bao giờ.
"A..." Lục Dĩ Thiên bị trói nhưng vẫn không thể nằm im, anh đẩy Nam Tịch Viên một cái sau đó nằm lăn lộn trên giường, gân xanh trên người cũng nhanh chóng nổi lên đầy mình.
"Dĩ Thiên..." Nam Tịch Viên hoảng hốt gọi to, quay sang đám Kim Nhất cô liền sốt sắng hỏi: "Có cách nào khiến Dĩ Thiên bớt đau đớn không? Các anh mau làm gì đi chứ!"
Đám Kim Nhất cũng lo lắng không kém Nam Tịch Viên là bao, nhưng lại chẳng có cách gì để giúp anh. Họ im lặng và lắc đầu trong vô vọng.
Nam Tịch Viên lại hỏi, "Anh ấy sẽ đau đến bao giờ?"
"Hai tiếng đồng hồ." Hỏa Nhất đáp, hắn thật sự không nỡ nhìn Lục Dĩ Thiên như thế.
“Hai tiếng đồng hồ ư?” Nam Tịch Viên bần thần hỏi lại, sự xót xa cứ thế mà dâng lên ngập tràn, chỉ có mấy phút thôi mà Lục Dĩ Thiên đã đau đến thế này, hai tiếng đồng hồ sau thì anh sẽ bị hành hạ đến nhường nào chứ?
Nam Tịch Viên đưa mắt nhìn Lục Dĩ Thiên, thấy anh đau khổ nằm trên giường, cả người vì đau mà cứ vùng vẫy, nhưng lại bị dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tinh/907198/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.