Nam Tịch Viên bị hành động của anh làm cho ngạc nhiên, cô hét to: "Lục Dĩ Thiên, anh đừng quá đáng! Ai nói là tôi muốn về Hắc Uyển chứ?"
"Nam Tịch Viên, tôi thật sự đã hối hận khi không giữ em bên cạnh. Nếu không thì sẽ không có chuyện em bị thương thế này."
Lục Dĩ Thiên nói xong liền liếc mắt nhìn Chân Đông Kình một cái, ám chỉ anh ta chính là kẻ đã khiến Nam Tịch Viên chỉ còn lại nửa cái mạng yếu ớt. Anh cũng chẳng thể trách Chân Đông Kình vì dù sao tất cả chỉ là hiểu lầm, vả lại anh ta cũng đã hối lỗi và đưa cô đi chữa trị nhanh như vậy.
Tuy là thế nhưng Lục Dĩ Thiên vẫn không quên nói một câu cảnh cáo:
"Tốt nhất là đừng lại gần người phụ nữ của tôi."
Nam Tịch Viên ở trong lòng Lục Dĩ Thiên liền phản bác, "Ai là người phụ nữ của anh chứ?"
"Em quên chuyện đêm qua của hai chúng ta rồi sao?" Lục Dĩ Thiên cố tình nói lớn để Chân Đông Kình có thể nghe thấy, anh muốn chọc tức anh ta. Dám có ý với người phụ nữ của anh, nằm mơ!
"Anh..." Nam Tịch Viên tức tối muốn phát điên, khuôn mặt cũng trở nên giận dữ.
Lục Dĩ Thiên nhanh chóng đưa cô rời đi, Mộc Nhất liền tiến đến bàn và lấy cây súng lục, điện thoại cùng với hai cây phi tiêu của Nam Tịch Viên, song gật đầu với Chân Đông Kình một cái rồi ra về. Giờ đây trong phòng bệnh chỉ còn lại Chân Đông Kình, Thương Đô vừa mới đến nên nghe được sự tình. Hắn liền hỏi:
"Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tinh/907172/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.