Vì sợ bị người thân phát hiện nên lúc nào Nam Tịch Viên cũng ăn mặc kín đáo từ đầu đến cuối, nếu là người quen thì có thể dễ dàng nhận ra bóng lưng của cô, nhưng là đám thuộc hạ của Nam Từ thì không thể nào. Thế nên cô mới an tâm không ít.
Tính tình của Nam Tịch Viên rất phóng khoáng, cô rất thích được đi đây đó khắp mọi nơi để dạo chơi. Nhưng xui xẻo thay cô lại chẳng thay đổi được suy nghĩ của Nam Từ, thế nào ông lại bắt cô phải cưới chồng sinh con, yên phận sống từng ngày với gia đình? Điều đó thật sự rất vô vị!
Nếu ép buộc cô ở nhà nội trợ chi bằng giết chết cô cho rồi, bởi đôi chân này sinh ra là để đi, để chạy nhảy. Ở một chỗ ư, cả đời này cô cũng không làm được!
Mặc dù Nam Tịch Viên hiểu suy nghĩ của Nam Từ nhưng cô lại chẳng thể thực hiện nó, bởi cô không muốn bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì. Thế nên cô có thể cãi lời tất cả mọi người để làm theo ý muốn của bản thân, dù cho người mà cô ương bướng cãi cọ có là ai đi chăng nữa thì cô cũng chẳng bận tâm.
Hậu quả ư, cô đã từng nghĩ đến nhưng với cái đầu cứng như đá này thì làm sao có thể nghe theo?
Điện thoại trong túi bỗng dưng reo lên, Nam Tịch Viên vội mở ra thì thấy ba chữ quen thuộc "Nam Kỷ Dận" trên màn hình, thế là cô ấn nghe ngay.
"Kỷ Dận, sao lại gọi cho em thế?"
"Tịch Viên, là mẹ muốn gặp em."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tinh/907163/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.