"Đừng nhắc khéo tôi, anh nghĩ tôi sẽ sợ sao? Lúc đầu tôi còn tưởng ông ta muốn gửi lời xin lỗi thay con gái nuôi của ông ta đến tôi nhưng không ngờ là do tôi tưởng bở rồi, lại còn bênh vực Nhạc Doanh nữa chứ. Hừm, Nhạc Doanh là con ông ta còn tôi không phải là con của ba tôi sao, con ông ta được cưng chiều còn con của ba tôi thì mặc kệ sống chết? Nực cười thật! Thù này không trả thì tôi không yên!"
Nhắc đến chuyện này Nam Tịch Viên càng giận dữ hơn, sống bao nhiêu năm nay đây là lần đầu tiên cô nếm trải được cảm giác bất lực và sắp chết đi là gì. Thì ra ranh giới giữa sự sống và cái chết lại mong manh như vậy, nếu như Lục Dĩ Thiên không đến kịp chắc có lẽ cô đã không còn trên thế gian này nữa.
Nam Tịch Viên biết ơn anh nhưng cô cũng hận Nhạc Doanh, kẻ đã muốn hủy diệt cô. Cô không làm gì sai cả, vậy mà Nhạc Doanh lại ra tay với cô không thương tiếc, cô ta đúng là rắn cực độc. Cô sẽ trả thù Nhạc Doanh nhưng ít nhất không phải bây giờ, đợi thời cơ thích hợp thì cô nhất định sẽ ra tay!
Lúc này Nam Tịch Viên mới quay sang Lục Dĩ Thiên, tuy lúc nãy anh có chút chiếm tiện nghi của cô nhưng cô cũng vẫn phải nên cảm ơn anh một câu, bởi lẽ nếu không có anh thì cô đã không thể đứng ở đây được nữa. Vì cô là người công tư phân minh nên nhất định phải nói câu cảm ơn.
"Lục lão đại, hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tinh/245458/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.