Thật đáng khen, Nam Tịch Viên dù bị bệnh như thân thủ vẫn nhanh nhẹn, là do anh đã quá xem thường cô rồi!
Lục Dĩ Thiên hào hứng đỡ từng cú đánh của cô, tuy nhiên lại không hề đánh trả. Bởi hiện tại anh không muốn ra tay với cô, một chút cũng không.
Sức lực của Nam Tịch Viên vốn không mạnh như lúc trước vì hiện tại cô chỉ mới vừa khỏe lại mà thôi, vả lại cô biết dù cho cô có khôi phục trạng thái ban đầu thì cô cũng không phải là đối thủ của Lục Dĩ Thiên. Nhưng anh quá đáng lắm, cục tức này cô nuốt không trôi chút nào, vậy nên cô không tính để yên dễ dàng như vậy!
Nam Tịch Viên tung chân lên đá, không ngờ lại vướng vào chiếc khăn ngang hông của anh. Cô nhanh chóng rút chân lại, đúng lúc này chiếc khăn tắm cũng rơi xuống đất.
Lục Dĩ Thiên hoàn toàn lõa thể!
"Áaaaaa..."
Nam Tịch Viên thấy cảnh này liền dừng mọi động tác, cô còn lấy hai tay che mắt vội quay đi và thét lên một tiếng thật lớn.
"Sao nào, cô muốn đánh nữa không?"
Khóe môi Lục Dĩ Thiên tràn ngập ý cười, không ngờ nhìn bộ dáng của Nam Tịch Viên lúc này thật sự rất đáng yêu!
Anh tiến về phía cô một bước, Nam Tịch Viên thấy chân anh đang đi về phía mình thì vội xua tay, hai mắt cũng nhắm tịt lại.
Cô lắc đầu nguầy nguậy:
"Không cần không cần, anh mau biến đi cho tôi!"
"Đây là phòng tôi thì biến chỗ nào hả?"
Lúc Nam Tịch Viên không để ý thì Lục Dĩ Thiên đã tiến về phía cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tinh/245456/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.