Hiếm lắm Nam Kỷ Dận và Lục Dĩ Thiên mới có cơ hội gặp mặt, vậy nên hai người cũng tranh thủ thời gian trò chuyện riêng tư.
"Tính ra cậu có bản lĩnh lắm đấy, lại có thể cướp mất trái tim của Tịch Viên, khiến con bé yêu cậu sâu đậm."
Nghe lời khen của Nam Kỷ Dận, khóe môi Lục Dĩ Thiên nhếch lên tạo thành một vòng cung hoàn hảo:
"Cảm ơn vì lời khen."
Nam Kỷ Dận rót cho Lục Dĩ Thiên và bản thân một ly champagne, hắn cầm ly rượu trên tay và đưa lên miệng uống một hớp:
"Thật ra trước đây mình giấu cậu về thân phận của Tịch Viên cũng là vì thân bất do kỷ. Càng ít người biết được thân phận của con bé thì càng tốt."
Lục Dĩ Thiên không để bụng chuyện này, anh xua tay:
"Mình biết mà, Nam lão đại muốn tốt cho con gái mình, cậu cũng vì muốn tốt cho Tịch Viên nên làm thế là chuyện đúng đắn. Nhưng cũng may mà cậu không nói ra đấy!"
"May?" Nam Kỷ Dận khó hiểu.
Lục Dĩ Thiên giải đáp thắc mắc cho hắn:
"Bởi vì mình được nghe sự thật từ chính miệng của cô ấy chứ không phải là một người khác."
Nam Kỷ Dận ồ lên một tiếng:
"Khác nhau à?"
"Khác chứ." Lục Dĩ Thiên cầm ly rượu xoay nhẹ vài vòng, anh nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh lên xuống rồi mới đưa lên miệng thưởng thức.
Một lúc sau, Nam Kỷ Dận chuyển đề tài sang chuyện khác:
"Cậu định bao giờ sẽ tổ chức hôn lễ?"
"Nhanh thôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tinh/2373975/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.