"Việc chết đi một cách tươm tất không dễ như tưởng tượng. [...] Con người, dù bằng cách nào đi chăng nữa cũng để lại vết tích, xét cho cùng chính những vết tích ấy mới là bản chất thực sự của họ. Tôi không muốn bị nhớ đến như một kẻ tồi tệ."
Cái Bóng Của Bí Mật - Kim Jung-Hyuk
-----
Tà dương đến rồi.
Ven theo bờ hồ Nhật Nguyệt, vài nhóm người đang đạp xe đi dạo. Nhiều năm rồi, vẫn là không gian bình yên bình yên không đổi, vẫn là hơi thở quen thuộc của làn gió Ngư Trì.
Tà dương, ánh mặt trời trải mình trên bờ hồ. Tạo ra những thảm màu sắc rực rỡ. Người thầy giáo về hưu họ Tần nheo mắt nhìn về bóng người phía trước. Đó là một nữ nhân mảnh khảnh, áo măng tô nâu khoác lên vai kèm sơ mi ngắn tay. Thời tiết ở đây đang lạnh dần kèm theo những cơn gió như cắt da cắt thịt. Nữ nhân kia mỏng manh đến nỗi Tần lão e sợ cô ta sẽ ngã mất. Lại còn thêm cánh tay phải đang bị gãy phải bó vào cổ như thế. Mất vài giây, Tần lão nhận ra người quen, nụ cười hiện rõ trên mặt. Không nhịn được liền đọc bài thơ xưa:
"Bi lai hồ, thiên tuy trường, địa tuy cửu."*
"Kim ngọc mãn đường ưng bất thủ
Phú quý bách niên năng kỹ hà
Tử niên nhất độ nhân giai hữu" Nữ nhân kia ôn nhu đáp lại, cô bước đến dùng tay trái đỡ lấy Tần lão. Nhớ năm xưa, người thầy giáo như ông đã dạy bài thơ này cho đứa bé lúc đó.
"Lạc Nhi, con về rồi." ông khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thi/519660/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.