"Những gì chúng ta mơ,
chúng ta khát vọng, là nỗi đau hay cùng khốn?" - Hermann Hesse
-----
Khi Mạc Kỳ Yến về bệnh viện, Tần Y Lạc đã rời đi. Trên giường bệnh chăn gối đã được xếp lại gọn gàng như thể vốn chưa từng có sự hiện diện của Tần Y Lạc.
Mạc Kỳ Yến có chút ngẩn người, tay vẫn còn cầm đồ ăn đã nấu cho đối phương.
Nhìn căn phòng trống trải Mạc Kỳ Yến có chút không thỏa mái. Cô nhìn bức thư ở tủ đầu giường, thoạt nhìn là nét chữ viết tay, không nghĩ đến Tần Y Lạc có thể thuận cả hai tay.
Mạc Kỳ Yến có cảm giác cô không nên đọc bộ bức thư này. Cô ra ngoài tìm đến bác sĩ Mao hỏi về tình trạng của Tần Y Lạc.
Bác sĩ Mao cũng đang tìm đến Mạc kỳ Yến.
"Mạc cảnh quan, tôi đang định báo với cô là bác sĩ Tần đã rời đi."
Bác sĩ Mao nói.
"Tôi đã biết, cô ấy rời đi một mình à?"
Mạc Kỳ Yến hỏi, bác sĩ Mao liền đáp.
"Với một người nữa, tôi đã cố giải thích với tình trạng của cô ấy nên ở lại theo dõi thêm nhưng..." Bác sĩ Mao khó xử nói.
Mạc Kỳ Yến không trách bác sĩ Mao, cô làm sao không biết nếu Tần Y Lạc đã muốn đi thì mấy ai cản được.
"Bác sĩ Mao đừng lo, ân tình kia xem như chúng ta hòa nhau."
Mạc Kỳ Yến nhàn nhạt đáp.
Cô tự mình rời đi, gương mặt vẫn như chưa hề có chuyện gì.
Mạc Kỳ Yến tự mình đi đến công viên, cô tìm mua một gói thuốc, tự lấy phần thức ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thi/519656/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.