"Những cảm xúc không được bộc lộ sẽ không bao giờ chết đi. Chúng chỉ bị chôn sống trong nhất thời và sẽ xuất hiện sau theo một cách tồi tệ hơn." Sigmund Freud
-----
Một ai đó từng nói "để đóng vai chính mình cũng cần hóa trang". Giai Tuệ hẳn là rõ nhất điều này, nhìn lớp trang điểm dày trên mặt, khi soi mình trong gương vẫn là cảm giác thật xa lạ. Giống như một một kẻ song trùng, một phiên bản khác. Đôi khi Giai Tuệ có cảm giác mình như một Mima trong đời thực. Giai Tuệ từng có khởi đầu đầy hứa hẹn nhưng rồi đánh mất dần mọi thứ bởi các quyết định sai lầm. Cuộc đời không có nút thu hồi, chỉ có hậu quả cho mỗi quyết định chờ sẵn. Tự chịu trách nhiệm cho đời mình thật không dễ dàng. Có những người phạm sai lầm nhiều vô số kể nhưng lại dễ dàng thoát ra. Cũng có những người chỉ cần một sai lầm nhỏ là mất đi tương lai mãi mãi.
Có những sai lầm không cái giá nào có thể trả.
Ngày hôm đó, đặt chân lên chuyến bay là sai lầm tồi tệ nhất của Giai Tuệ. Gặp gỡ Mạc Thái Long cũng là sai lầm.
Giai Tuệ không có chút đánh giá đạo đức nào trong chuyện phải ăn thịt người, suy cho cùng ở ranh giới sinh tử thì mưu cầu được sống là bình thường. Những kẻ đứng ngoài phán xét đơn giản vì chưa bị đặt vào tình cảnh đó. Thông thường, họ thích rao giảng về đạo đức để khiến bản thân trở nên tốt đẹp hơn.
Khi còn bé, Giai Tuệ tất yếu là một đứa trẻ đơn thuần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thi/519654/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.