"Cái ác không phải là mối đe dọa thực sự đối với thế giới này. Sự ngu ngốc cũng có sức tàn phá ngang ngửa với cái ác, có thể hơn thế nữa, và sự ngu dốt còn phổ biến hơn rất nhiều so với cái ác." - Jim Butcher
----
Mạc Kỳ Yến từ năm giờ sáng đã tỉnh giấc, cô không thể ngủ được, những cơn ác mộng chưa bao giờ thôi quấy rầy cô. Mạc Kỳ Yến chưa từng thử đi khám tâm lý, nhưng hẳn cô đã rơi vào chứng PTSD. Con người không ngừng đặt tên cho những triệu chứng tâm lý, rồi gôm chung những người có bệnh đó vào một hệ thống chữa trị. Nếu may mắn gặp một bác sĩ tâm lý tận tâm thì không sao nhưng nếu là một gã bác sĩ lười nhác thì đơn thuốc mà người bệnh uống được phát ra như một cái máy. Nghĩ đến đây vô thức hình ảnh Tần Y Lạc xuất hiện trong tâm trí cô. Bác sĩ Tần đó đã từ chức ngay sau vụ án họ Diệp. Có phải đây là cách Tần Y Lạc tự trừng phạt bản thân mình?
Mạc Kỳ Yến thả một hơi thở dài vào hư không, mỗi sáng thức dậy luôn là một mình trong căn phòng trống. Vài tháng nữa cô bước vào tuổi 30. Nhưng bản thân dường như hệt căn phòng của chính cô, chẳng có gì ngoài một cái giường để ngủ, tựa như một cái giếng đã cạn khô. Mọi niềm vui trên thế gian này chẳng thể nào như mưa mà rơi vào cái giếng ấy. Tại sao người mang tổn thương từ người khác lại tự làm bản thân thêm tổn thương như thế. Sống một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thi/519647/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.