"Cầu mong sao cho em không được yên nghỉ chừng nào tôi còn sống! Em nói tôi đã gϊếŧ em - vậy thì hãy ám tôi đi! Những người bị gϊếŧ thường ám kẻ gϊếŧ mình, tôi tin thế. Tôi biết là xưa nay ma vẫn lang thang trên cõi trần. Hãy luôn ở bên tôi - dưới bất kỳ hình thức nào - hãy làm tôi phát điên! Có điều là đừng bỏ mặc tôi trong cái vực thẳm này, nơi tôi không thể tìm ra em! Ôi, lạy Chúa! Nói sao nên lời! Tôi không thể sống thiếu cuộc đời của tôi! Tôi không thể sống thiếu hồn của tôi!"
Đồi gió hú | Emily Brontë
---
Mạc Kỳ Yến trong cơn mơ thấy mình đã gϊếŧ Tần Y Lạc. Cô mơ thấy đôi tay mình ôm chặt lấy thi thể lạnh tanh của đối phương gào khóc. Tâm can cô đau đớn đến mức tưởng có thể chết theo người kia. Giật tỉnh khỏi giấc mơ, Mạc Kỳ Yến liên tục thở dốc. Cô đã ngủ thϊếp trong chính xe hơi của mình, đầu gục trên vô lăng, nhìn đồng hồ trong xe, cô chỉ mới thϊếp đi tầm nửa tiếng. Sau lần chung đụng với Tần Y Lạc cô không còn muốn trở về nữa. Đoạn tình cảm này thật sự đã gây tổn thương cho Mạc Kỳ Yến rất nhiều, yêu một người, bị người đó liên tục cự tuyệt. Một ai đó đã nói để yêu cũng cần phải biết gϊếŧ - tình cảm như thế có phải quá cực đoan? Mạc Kỳ Yến đứng trước Tần Y Lạc tựa như cả tâm tư đều bộc lộ, nhưng Tần Y Lạc mãi vẫn như một quyển sách đóng mà cô chỉ có thể nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thi/519641/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.