Chương trước
Chương sau
"Lòng người và lòng người không bao giờ gắn kết với nhau chỉ bởi sự hài hòa. Mà trái lại, gắn kết với nhau sâu sắc bởi tổn thương và tổn thương. Nối liền với nhau bởi niềm đau và niềm đau, bởi mong manh và mong manh."
-Haruki Murakami
-
-----
Mạc Kỳ Yến đang ăn tối tại nhà hàng với Tần Y Lạc.
Mạc Kỳ Yến mặc chiếc sơ mi đen, tay áo xoắn đến khuỷu. Mái tóc đen đã được thả tự do.
Mạc Kỳ Yến nếu không làm cảnh sát hoàn toàn có thể thử làm người mẫu hay diễn viên.
Tần Y Lạc luôn thích sơ mi trắng, ống tay áo được gài nút cẩn thận. Từ ăn mặc đến cung cách đều vô cùng phong nhã, lịch thiệp.
Cả hai im lặng, không ai nói một lời nào. Tần Y Lạc thích nhà hàng do Mạc Kỳ Yến lựa chọn, lối trang trí Hy Lạp, thanh tao. Tuy đông hết bàn nhưng những thực khách rất tĩnh lặng trò chuyện. Thật sự phù hợp để thưởng thức.
Mạc Kỳ Yến không bộc lộ cảm xúc nào, cho dù hôm nay cô đã bại dưới tay Tần Y Lạc. Nhưng vốn Mạc Kỳ Yến cũng tự hiểu, cô vẫn chưa phải đối thủ của Tần Y Lạc. Thậm chí cho dù Tần Y Lạc cố tình gợi ý cho cô, thì cô vẫn đi sau đối phương một bước.
"Bác sĩ Tần, có hứng thú thử ly rượu Louis XIII Black Pearl Platinum chứ?"
Mạc Kỳ Yến đột ngột nói.
Tần Y Lạc ngưng ăn, cô tự nhẩm lại cái tên Louis XIII Black Pearl Platinum trong đầu. Không có ấn tượng gì. Tần Y Lạc lên tiếng: "Tôi không biết loại rượu này, mời Mạc cảnh quan minh bạch."
Mạc Kỳ Yến thoáng cười, hoá ra cũng có thứ bác sĩ Tần không biết.
"Louis XIII Black Pearl bản Platinum, của Remy Martin, loại cực kỳ quý hiếm. Thông thường người mua sẽ chọn người bán, nhưng với Louis XIII Black Pearl, hãng tự mình chọn người mua để đảm bảo rượu của họ dành cho người biết thưởng thức. Giá một ly 60ml là 3000 đô la."
Tần Y Lạc gật đầu.
"Mạc cảnh quan, lương cảnh sát của cô sợ là không đủ để chi cho nửa ly rượu." Tần Y Lạc châm chọc.
Mạc Kỳ Yến nhìn Tần Y Lạc, hôm nay bác sĩ Tần trông rất vui vẻ. Cũng phải thôi, tâm trạng của người thắng cuộc mà.
Mạc Kỳ Yến bình thản trả lời:
"Bác sĩ Tần nói phải, thẻ của tôi không đủ tiền mua một chai. Đủ chi hai ly cho chúng ta thôi."
Tần Y Lạc nhìn Mạc Kỳ Yến. Trong lòng có chút thắc mắc. Việc hôm nay chẳng lẽ Mạc Kỳ Yến không có nửa tia khó chịu sao?
"Mạc cảnh quan sao lại mời tôi rượu?"
Tần Y Lạc hỏi. Những thứ không rõ ràng. Không nên tùy tiện nhận lấy.
Mạc Kỳ Yến đặt tay lên bàn, ngón trỏ khẽ cử động. Lên xuống theo nhịp.
"Tôi thua, coi như tôi chịu phạt."
Tần Y Lạc có chút vui vẻ. Mạc Kỳ Yến rất đặc biệt. Tình cảm quá rõ ràng, đến cả thắng thua cũng tự vạch ranh giới.
Nếu được Mạc cảnh quan bắt thì quả thật là may mắn.
"Được. Vậy tôi xin nhận phần thưởng của mình." Tần Y Lạc nói.
Mạc Kỳ Yến vui vẻ gật đầu. Cô gọi hai ly Louis XIII Black Pearl bản Platinum. Hết 6000 đô la.
Tần Y Lạc cầm ly rượu trên tay. Chậm rãi ngửi qua hương. Đúng là rượu lâu năm, chỉ ngửi thôi đã muốn say.
Cô chậm rãi, đặt ly rượu lên môi. Chạm đầu lưỡi vào. Lấy ly rượu ra. Chỉ ít rượu thôi nhưng đã có mùi rất mạnh lan ra trong khoang miệng.
Quả là rượu ngon. Quả là cực phẩm.
Mạc Kỳ Yến im lặng ngắm nhìn cách Tần Y Lạc thưởng rượu. Nữ nhân này đúng là cực độ phong tình. Khi uống rượu càng dụ hoặc. Càng khiến người ta nổi nên tà tâm.
"Rất ngon, quả là rượu quý!" Tần Y Lạc nhìn ly rượu, đầy vẻ chiêm ngưỡng.
Mạc Kỳ Yến xoay ly rượu.
"Bác sĩ Tần nhìn người rất giỏi. Cô đoán tôi là người thế nào?"
Mạc Kỳ Yến với lời này, chỉ là hỏi cho vui. Nhưng Tần Y Lạc đột ngột trở nên nghiêm túc.
"Mạc cảnh quan muốn nghe lời thật lòng hay dối trá?"
Tần Y Lạc vẫn cầm ly rượu. Nhưng mắt đã quan sát Mạc Kỳ Yến.
Mạc Kỳ Yến nhíu mày. Cô có chút bất an trước ánh mắt hiện tại của Tần Y Lạc.
"Đương nhiên là lời thật!"
Tần Y Lạc tựa tiếu phi tiếu.
"Lời thật sẽ gây thương tâm. Còn phải xem Mạc cảnh quan chịu được không?"
Mạc Kỳ Yến theo thói quen gõ nhịp ngón tay lên bàn.
"Bác sĩ Tần có ý gì?"
Khi có cảm giác không an toàn. Bức tường tâm lý phòng vệ sẽ dựng dậy.
Tần Y Lạc nhìn ra bất an của đối phương.
"Tôi là bác sĩ tâm lý, tôi không tùy tiện khơi ra vết thương của người khác."
Mạc Kỳ Yến bất giác cảm thấy hơi thở dừng lại. Hô hấp rối loạn. Nhưng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm.
"Nói như bác sĩ Tần, thì cô nhìn ra tổn thương của tôi?"
Tần Y Lạc không đáp, cô gật đầu. Rồi tự uống thêm chút rượu.
Mạc Kỳ Yến không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Cô lên tiếng:
"Về nhà tôi rồi nói tiếp."
Tần Y Lạc gật đầu.
Mạc Kỳ Yến tự thưởng thức ly rượu của bản thân. Đã dùng hết tiền trong thẻ. Tiền dư nửa năm xem như đi tong.
Gần một tiếng sau, Mạc Kỳ Yến đưa Tần Y Lạc về nhà mình. Cả hai như cũ, ngồi ngang hàng nhau. Mắt cũng dõi về mặt kính quan sát bên dưới đường.
Không gian chỉ có tiếng nhạc cổ điển nhè nhẹ.
Mạc Kỳ Yến chủ động lên tiếng:
"Bác sĩ Tần, cô nói xem. Vết thương trong lòng tôi là gì?"
"Bạo hành gia đình." Tần Y Lạc điềm tĩnh nói.
Mạc Kỳ Yến trong tâm khẽ giật nảy. Nhưng bên ngoài không có thể hiện gì.
Mạc Kỳ Yến đáp lời:
"Tại sao nói thế?"
Không thừa nhận, không khẳng định. Mạc Kỳ Yến đặt câu hỏi lại cho đối phương.
Tần Y Lạc bắt chéo chân, ngả lưng vào ghế. Mắt vẫn nhìn về dòng người bên dưới. Cô trả lời:
"Người bạo hành là cha cô, thứ ông ta dùng để đánh đập là thắt lưng."
Mạc Kỳ Yến vô thức siết chặt tay vào ghế.
"Tại sao cô biết?"
Chuyện này thậm chí mẹ của Mạc Kỳ Yến cũng không biết.
Tần Y Lạc bình thản lên tiếng:
"Cô là người rất chú trọng cách ăn mặc. Cho dù rất vội cũng phải mang tất mới xỏ giày. Chỉ là... tôi chưa từng thấy cô mang thắt lưng."
Tần Y Lạc nói. Từ ngày đầu tiên gặp cô đã chú ý đến điểm này.
Là bác sĩ tâm lý, Tần Y Lạc gặp qua vô số ảm ảnh. Một người từng trông thấy người treo cổ. Sẽ từ chối đeo cà vạt. Một người con bị cha dùng thắt lưng quật vào người sẽ ác cảm với dây thắt lưng.
Đây là ám ảnh cưỡng chế. Tức OCD. Thông thường OCD là mãn tính. Với Mạc Kỳ Yến, OCD hình thành bởi sang chấn tâm lý khi bị bạo hành.
Thắt lưng thường thuộc về nam giới. Có thể nói, Mạc Thái Long bề ngoài đạo đức nhưng thật ra thích ngược đãi con cái mình. Mỗi khi nóng giận lại, không tìm ra phương thức ngược đãi sẽ cởi thắt lưng đánh đập Mạc Kỳ Yến. Khiến cô sợ hãi thắt lưng, không bao giờ xử dụng. Mà thậm chí còn chán ghét ai dùng nó. Cô chỉ làʍ ŧìиɦ với Tần Y Lạc mỗi khi đối phương không mang thắt lưng.
Điều này cũng lý giải nguyên do Mạc Kỳ Yến từ chối về Mạc gia. Thậm chí ly khai khỏi Mạc Thị.
Mạc Kỳ Yến im lặng.
Cô không ngờ việc mình giữ kín suốt nhiều năm. Lại bị vạch trần chỉ vì sợi thắt lưng.
Mạc Thái Long và quân nhân. Tính tình quá nghiêm túc. Chỉ là không hiểu vì sao, trong ba đứa con Mạc gia. Mạc Thái Long chỉ ngược đãi mỗi mình Mạc Kỳ Yến.
Tổn thương do gia đình gây ra. Luôn là căn nguyên cho mọi tổn thương khác.
Tần Y Lạc đứng dậy khỏi ghế.
Cô nắm lấy tay Mạc Kỳ Yến. Kéo đối phương đứng dậy.
Ngón tay cởi đi từng nút áo sơ mi của Mạc Kỳ Yến.
"Bác sĩ Tần. Cô làm gì vậy?"
Mạc Kỳ Yến hỏi.
Tần Y Lạc dùng ngón tay đặt vào môi Mạc Kỳ Yến.
"Từ đêm nay hãy để tôi làm bác sĩ của cô."
Tần Y Lạc nói rất khẽ.
Mạc Kỳ Yến im lặng. Để mặc Tần Y Lạc lần lượt cởi đi áo sơ mi trên người. Đến khi chỉ còn chiếc áσ ɭóŧ màu đen.
Tần Y Lạc không nói một lời, ánh mắt chậm rãi quan sát. Cô vuốt dọc bàn tay từ vai xuống bụng Mạc Kỳ Yến. Có rất nhiều sẹo. Vết cũ vết mới chồng lên nhau.
Ngón tay Tần Y Lạc chỉ vào vết sẹo sâu nhất ở vai.
"Kể tôi nghe về vết thương này?"
Tần Y Lạc cực kỳ ôn nhu hỏi. Không hề có nửa tia tò mò. Tất cả là chân thành quan tâm.
Mạc Kỳ Yến hít một hơi. Rồi trả lời:
"Lúc mới vào ngành. Tôi được cử đi tuần. Gặp phải ăn cướp nên truy đuổi. Bất cẩn bị đâm một dao."
Tần Y Lạc gật đầu.
Cô chỉ tiếp một vết sẹo bên cạnh.
"Còn đây?"
Mạc Kỳ Yến không hiểu Tần Y Lạc muốn làm gì. Nhưng vẫn trả lời:
"Vết đạn. Lần đó có mặc áo chống đạn nên không chết được."
Mạc Kỳ Yến nhìn vào mắt Tần Y Lạc.
Tần Y Lạc chỉ sang một vết sẹo dài khác.
Mạc Kỳ Yến im lặng đôi chút rồi trả lời:
"Do cha gây ra!"
Âm giọng rất nhỏ.
Tần Y Lạc hỏi tiếp:
"Chuyện hôm đó thế nào?"
Mạc Kỳ Yến im lặng. Cô nhắm chặt mắt. Rất lâu mới lên tiếng:
"Cha hôm đó đi về rất khuya. Mẹ đã sang nước ngoài. Chỉ có mình tôi ở nhà. Cha xông vào phòng. Cởi thắt lưng đánh tôi cho dù tôi đang ngủ. Phần đầu thắt lưng bằng kim loại đã gây ra vết thương này..."
Mạc Kỳ Yến kể đến đây thì im lặng.
Tần Y Lạc khẽ hôn vào vết sẹo.
"Tiếp tục đi"
Mạc Kỳ Yến cảm giác hình ảnh đêm đó lần lượt quay về. Cô đã cố xin tha nhưng sợ thắt lưng cứ đánh tới.
Một đứa bé không thể chống lại một người từng là quân nhân. Chỉ biết co rúm cam chịu...
"Tôi đã xin tha... rồi lại xin lỗi, dù chẳng biết bản thân đã làm gì sai."
Mạc Kỳ Yến kể đến đây bật cười. Nhưng mắt đã dâng lệ.
"Ông ta không ngừng lại... còn tôi thì tự hỏi. Tại sao đau như thế này mà bản thân vẫn còn sống? Lúc đó vô thức tôi gọi mẹ..."
Mạc Kỳ Yến ngưng lời... nước mắt rơi xuống.
"Mẹ cứu con! ... gọi rất nhiều... nhưng mẹ không về. Sau lần đó tôi quyết định phải đi khỏi nơi này."
Mạc Kỳ Yến mở mắt. Cô vương tay định lau đi nước mắt thì Tần Y Lạc nắm lấy cổ tay, ngưng lại động tác đối phương.
Tần Y Lạc dùng ngón tay của mình. Lau đi nước mắt trên mặt Mạc Kỳ Yến.
Từ ngày đó đến nay, những vết thương trên người cô đều tự chăm sóc. Có những vết thương Mạc Kỳ Yến cố tình để lại sẹo. Cô muốn vết sẹo đó che đi vết sẹo do cha mình tạo ra.
Nỗi đau không thể chữa bằng một nỗi đau. Như thế là một dạng chịu đựng. Sẽ dẫn đến dồn nén. Và tự hành xác.
Tần Y Lạc mang từng vết thương một. Muốn Mạc Kỳ Yến kể ra. Chỉ như vậy mới xua được những ức chế bấy lâu.
"Tần Y Lạc!"
Mạc Kỳ Yến đột ngột gọi.
Tần Y Lạc nhìn Mạc Kỳ Yến.
"Cho dù bị đánh đến đâu, tôi cũng chưa từng khóc. Hôm nay là lần đầu..."
Mạc Kỳ Yến nói.
Tần Y Lạc không đáp. Cô nắm tay Mạc Kỳ Yến. Đưa đối phương vào phòng tắm. Rồi tự cởi đi quần áo trên người.
Sau đó vặn vòi sen. Để dòng nước ấm phủ lên cả hai.
Tần Y Lạc nhẹ nhàng nói từng lời:
"Khóc là đặc quyền của nữ giới, phụ nữ khóc không bao giờ bị chế giễu. Tại sao không dùng nước mắt như một món quà."
Tần Y Lạc đứng sau lưng, ôm lấy Mạc Kỳ Yến. Khẽ thì thầm vào tai đối phương.
"Đừng dồn nén bản thân. Kỳ Yến... nỗi đau nào cũng cần được giải tỏa. Nếu không nó sẽ mãi mãi là bóng ma bám lấy cô."
Từng lời nhẹ nhàng, xoa dịu. Đi thẳng vào bên trong Mạc Kỳ Yến.
Nước mắt đã rơi, hòa dùng dòng nước.
Khóc không phải thừa nhận yếu đuối. Khóc là để chấp nhận nỗi đau của bản thân. Và xua nó đi. Mạnh mẽ không phải là không biết khóc. Mạnh mẽ chính là chấp nhận vết thương của chính mình.
Nếu không thể khóc, vết thương sẽ ăn dần mòn một con người.
Mạc Kỳ Yến từ ngày làm cảnh sát đến nay, mỗi lần bị thương. Đều chỉ có mỗi mình cô tự chăm sóc cho bản thân.
Chưa từng có ai hỏi vết thương ra sao, vết sẹo do đâu...
Tần Y Lạc là người đầu tiên.
Mạc Kỳ Yến chợt nhận ra. Từ lần gặp lại, Tần Y Lạc chỉ mang thắt lưng duy nhất một lần. Sau đó không còn dùng đến nữa.
Có phải là vì nhận ra điều này từ sớm nên Tần Y Lạc đã tự vứt bỏ thói quen dùng thắt lưng...
Mạc Kỳ Yến xoay người. Tay ôm lấy đầu Tần Y Lạc. Hôn đối phương.
Tần Y Lạc đón nhận. Cô vòng tay ôm lấy lưng Mạc Kỳ Yến. Giây lát, Tần Y Lạc cảm nhận được vị mặn.
Mạc Kỳ Yến vừa khóc vừa hôn cô.
Tần Y Lạc tuyệt đối không phải một người tốt. Nhưng cô là một bác sĩ tốt. Một người chị tốt và là một người yêu tốt.
Suy cho cùng, Mạc Kỳ Yến và Tần Y Lạc thu hút lẫn nhau. Là bởi cả hai đều gánh chịu tổn thương. Chính tổn thương đã gắn kết họ.
Một người lạc quan, sẽ không thể nào ở bên một người ám ảnh về cái chết. Tổn thương không thể tự xoa dịu. Tổn thương cần một tổn thương khác ôm lấy.
Để tự nhủ rằng, họ không cô đơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.