"Người ta phải sống cuộc đời bằng cách nhìn về phía trước, nhưng lại chỉ có thể hiểu được nó khi nhìn lại phía sau."
- Soren Kierkegaard
--
Điều ngăn không cho Tần Y Lạc kể về quá khứ là bởi, cô sợ sự thương hại.
Thà bị khinh ghét còn dễ chịu hơn được thương hại. Tình cảm Mạc Kỳ Yến với cô tuyệt đối đừng đi đến mức thương hại.
Mạc Kỳ Yến cảm thấy có gì đó bất ổn ở Tần Y Lạc. Lần đầu trong suốt nhiều năm quen nhau, cô nhận ra nữ nhân này có sự đắn đo trước khi trò chuyện. Điều này cho thấy, việc hôm nay là ngoài dự tính của Tần Y Lạc.
Mạc Kỳ Yến nhìn ra ngoài, một màn đem tối che khuất. Đúng vậy, dù bình minh có đẹp đến đâu thì mặt trời cũng sẽ lặn. Bóng tối luôn đến...
Mạc Kỳ Yến chợt nghĩ tới em gái cô, là Mạc Kỳ Hạ. Có lẽ cô quá đa nghi, tính cách của Mạc Kỳ Hạ vô cùng cao ngạo, nếu không phải tự bản thân thích thì không thể dùng bất cứ cách nào ép buộc.
Tần Y Lạc ngồi cạnh Mạc Kỳ Yến, cả hai giữ một khoảng cách nhất định.
"Mạc cảnh quan có muốn gặp Dương Thần không?" Tần Y Lạc lên tiếng. Dù gì hai người cũng sống đối diện nhau. Ngoài công việc ra thì cũng nên có giao tiếp thêm bên ngoài.
Mạc Kỳ Yến nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ tối.
"Bác sĩ Thuần không có nhà sao?" Mạc Kỳ Yến hỏi.
Tần y Lạc liền đáp: "Đang đi với Mạc phó tổng."
Mạc Kỳ Yến: "..."
Mạc Kỳ Yến không biết gì cả, đáng lý người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thi/519608/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.