Con mèo của anh ấy tên là Hạt Dẻ.
Lương Mục Bạch kể, Hạt Dẻ rất kiêu ngạo, không thích giao lưu với con người, ban đêm gào rất to, lại còn thích cào người khác nữa.
Anh ấy kể với giọng điệu nặng nề.
Có vẻ như đã bó tay, hết cách với nó rồi.
Tôi muốn cười quá.
Nó làm tôi nhớ đến một giai thoại trong thời gian thực tập của mình.
Có một thời gian, cổ và cánh tay của Lương Mục Bạch luôn có những vết xước không rõ ràng.
Với địa vị của mình, anh ấy thường trưng vẻ mặt nghiêm túc và khách sáo, cuối cùng cũng có chút tin đồn về chuyện tình ái của anh ấy, mọi người bàn tán điên cuồng cả lên.
Vài người khẳng định mấy dấu vết đó là bạn gái của anh tạo nên để thể hiện chủ quyền với Lương Mục Bạch, để mấy cô oanh oanh yến yến ở công ty tránh xa anh ra; vài người lại ngưỡng mộ anh, ban đêm nồng nhiệt thế mà ban ngày vẫn còn sức làm việc và tăng ca đến 12 giờ đêm…
Thời gian đó trong công ty xôn xao một trận, tam sao thất bản đủ loại.
Không ngờ là anh bị mèo cào.
Tôi còn đang nhịn cười, Lương Mục Bạch đã nói: “Tối nay tôi có một cuộc họp online, cô có trách nhiệm phải trông coi nó.”
Tôi lặng lẽ gật đầu và nhận nhiệm vụ thiêng liêng này.
Tôi nghĩ rằng cứ thế mà làm thôi, cũng đơn giản.
Bất ngờ ở chỗ trước khi cuộc họp bắt đầu, người hướng dẫn của tôi là Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thanh-rung-dong/2968489/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.