Lúc ăn thịt nướng, Bạch Chi Yến chậm chạp không mở miệng. 
Tạ Dung lại không kịp đợi, miệng nuốt xuống miếng thịt ba chỉ, cậu nhìn chằm chằm lỗ tai Bạch Chi Yến, giống như vô ý mở miệng: "Anh muốn nói chuyện gì?" 
Bạch Chi Yến dừng hành động lại, không biết vì sao có hơi khẩn trương, anh liếm môi một cái, cúi đầu dùng chiếc đũa chọc chọc trong chén thịt ba chỉ, hít sâu rồi để đũa xuống, ngẩng đầu lên. 
Anh nhìn ánh mắt của Tạ Dung nói: "Em không cảm thấy hai ngày nay em thật kỳ lạ sao? Lúc trước hỏi em thì em nói mình là nguyên nhân, vậy mà em lại đang gây chuyện gì vậy? Anh nói anh đã làm sai điều gì em nói cho anh biết, anh sẽ xin lỗi và sửa đổi, đương nhiên nếu em vẫn kiên trì nói không phải vấn đề tại anh, tốt lắm, cứ vậy đi..." Anh đang nói bỗng dưng bị cảm xúc ủy khuất lôi cuốn, giọng dần dần trầm xuống, "Anh đã nói thật xin lỗi rồi, em còn muốn thế nào đây, vì sao không để ý đến anh..." 
Nói xong anh tiếp tục cúi đầu chọc chọc miếng thịt ba chỉ, vừa chọc vừa lẩm bẩm nói thầm: "Không biết ông lớn khó chịu chuyện gì..." 
Miếng thịt ba chỉ kia bị anh đâm đến hoàn toàn biến dạng, giống như một con kiến bò qua toàn bộ trái đất vậy. Tạ Dung nói chuyện, giọng rất nghiêm túc: "Bạch Chi Yến, ngẩng đầu." 
Bạch Chi Yến ngẩng đầu, vô tình ưỡn ngực, chăm chú chờ cậu lên tiếng. 
Tạ Dung hỏi: "Anh thẳng không?" 
"A?" Có liên quan gì hả? Hay là đang nói mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thanh-lot-vao-tai/241583/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.