Kiều Trạch không thể không theo cô xuống lầu.
Lộ Miểu không có ý định dừng chân, Lộ bảo cũng ngúng nguẩy phe phẩy cái đuôi, vui vẻ nhảy chồm lên bên cạnh cô.
Kiều Trạch cũng không bảo cô dừng lại.
Anh rất muốn biết, đến tột cùng là cô muốn làm trò gì.
Đi độ khoảng mười phút, Lộ Miểu cũng dừng bước.
Cô quay đầu nhìn anh, chỉ cách một đoạn ngắn.
"Anh hẳn là kiểu người sắc sảo cố chấp ấy nhỉ?" Cô hỏi.
Kiều Trạch nhíu mày, nhìn cô không nói.
"Anh xem đi." Lộ Miểu chỉ vào Lộ Bảo, "Thông minh như anh là thế, còn không phải cũng bị tôi dắt mũi, ngoan ngoãn đi theo tôi ư?"
Kiều Trạch: "..."
"Tôi với anh quen biết không lâu, nhưng tôi đã nắm rõ nhược điểm của anh, rõ ràng tôi chiếm ưu thế. Thế nên tôi có thể dễ dàng thuyết phục anh, thậm chí anh còn không hề phòng bị tôi một chút nào cả." Lộ Miểu đi đến gần anh, rồi đứng lại trước mặt anh, "Năng lực phản ứng của tôi có lẽ thật sự không tốt bằng các anh, nhưng điều này không có nghĩa tôi vô dụng. Công việc truy bắt ma túy không phải lúc nào cũng phải ghìm súng chống chọi với con buôn mới gọi là truy bắt ma túy, cung cấp tình báo cũng là một cách thức."
"Tôi biết việc trinh sát, có thể nghiệm thuốc, suy nghĩ tinh tế, cẩn thận, dù tôi không thể ra tiền tuyến, thì cũng có thể nằm vùng."
Kiều Trạch không chút suy nghĩ: "Không được."
"Vì sao?"
"Một cô gái như cô thì nằm vùng cái gì."
"Anh kì thị phụ nữ."
"Cô có biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thanh-cua-em-la-the-gioi-cua-anh/94721/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.