Lúc đội trưởng Hình đưa ra quyết định thì Kiều Trạch cũng có mặt ở đấy, anh lập tức đứng lên.
"Hành vi của Lộ Miểu không đủ gây tổn hại đến an toàn công cộng hay gây ra nguy hiểm nghiêm trọng đến an toàn của người dân, cũng không có khả năng tiếp tục gây hại cho xã hội, để cô ấy phải bắt buộc chữa bệnh là vi phạm quy định. Tình hình của cô ấy hoàn toàn thích hợp với quy định luật pháp là để người thân hoặc người giám hộ chăm sóc điều trị nghiêm ngặt."
Đội trưởng Hình liếc nhìn bả vai anh, vết thương vẫn còn đó, dù chưa được phép xuất viện nhưng anh lại cứng đầu muốn tham dự cuộc họp này.
Lộ Miểu bấy giờ luôn im lặng chậm rãi giơ tay lên: "Cháu đồng ý tiếp nhận bắt buộc chữa bệnh."
"Miểu ngốc!" Kiều Trạch nhíu mày gọi cô.
Cô trả lời anh bằng một ánh mắt bình tĩnh: "Em không sao đâu."
Rõ ràng cô vẫn giống như những ngày thường, nhưng lại có cảm giác không đúng lắm, sau khi trở về từ đêm hôm đó, cô rất khác thường, cứ luôn yên lặng cũng luôn trầm mặc, đồng thời vô cùng trống rỗng, không hề có chút sinh khí nào.
Cô như thế khiến anh rất lo lắng, hoàn toàn khép kín mình lại, anh không vào được mà cô cũng chẳng thoát nổi.
Nhưng anh không thể để cô một mình được. Đây không phải là vấn đề chữa hay không chữa, cô chắc chắn sẽ đồng ý chữa trị, nhưng hai chữ "bắt buộc" đối với Lộ Miểu mà nói có thể là một vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thanh-cua-em-la-the-gioi-cua-anh/2098578/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.