Qua hai ngày, cuối cùng vết thương trên chân Lộ Miểu đã khôi phục hoàn toàn.
Cô bớt thì giờ vào bệnh viện thăm Châu Mân Mân.
Trong mấy ngày cô đi Macau, cô bé đã tỉnh lại, nhưng dù gì cũng chịu phải vết thương nghiêm trọng như thế, nên người trở nên im lặng ít nói.
Lúc cô đến bệnh viện thì Trần Nhất Tử đã ở đấy, cô bắt chuyện với cô ấy rồi đến thăm Châu Mân Mân.
Châu Mân Mân đã tỉnh, nhưng không nói gì.
"Mấy ngày qua con bé cứ như thế, từ sau khi tỉnh lại thì chẳng nói năng gì." Mẹ Trần Nhất Tử ở bên cạnh thở dài.
Lộ Miểu nhìn Châu Mân Mân im lặng, bèn cúi người chậm rãi gạt mớ tóc trên trán cô bé ra, rồi từ từ ôm lấy cô bé.
Cô cũng không nói gì, chỉ ôm cô bé như thế.
Một lúc sau, mới từ từ buông ra, nhẹ nhàng hỏi: "Mân Mân, vết thương trên tay em còn đau không?"
Châu Mân Mân khe khẽ gật đầu: "Đau."
Lời cô bé thốt ra khiến Trần Nhất Tử và mẹ cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Miểu cúi đầu chạm vào trán cô bé, mắt nhìn thẳng vào mắt cô bé: "Không sao đâu, qua mấy ngày nữa sẽ đỡ thôi."
Rồi an ủi cô bé: "Đợi em khỏi bệnh, thì về nhà với bà ngoại và dì trước nhé, đợi thêm một lát nữa, bố sẽ lại về với em."
Châu Mân Mân nhẹ gật đầu: "Em muốn mẹ mình."
Lộ Miểu nghẹn ngào nơi cổ họng, tâm nguyện này cô mãi mãi không có cách gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thanh-cua-em-la-the-gioi-cua-anh/2098482/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.