Ăn sáng xong Kiều Trạch liền ra ngoài, không đưa cô theo.
Lộ Miểu một mình về khách sạn, có chút bực bội.
Không phải bực bội vì không được Kiều Trạch cho phép, mà là vì bản thân luôn nói không để cảm xúc làm ảnh hưởng đến công việc, nhưng rồi vẫn tự mất mặt.
Cô quả đúng như Kiều Trạch nói, không đủ thuần thục xử lí chuyện tình cảm.
Cũng chứng thực năng lực còn thiếu.
Cô nhiều ít vẫn còn để ý đến cái nhìn của Kiều Trạch, vì để ý, nên mới cảm thấy áp lực, cũng vì vậy mà không nắm tốt cảm xúc trong tay.
Cô có thể đón nhận chỗ thiếu hụt của mình, nhưng không cho phép bản thân vì nó mà hối hận.
Phương diện nào chưa đủ, thì bù đắp phương diện ấy.
Đến trưa Lộ Miểu mới điều chỉnh lại tâm tình, giữa trưa hẹn Ngô Man Man đi ăn.
Lúc gặp Ngô Man Man thì cô thu lại vẻ tiều tụy của hai ngày nay, trạng thái đã khôi phục lại vẻ sáng rỡ của ngày đầu tiên.
Ngô Man Man nhìn là biết được cô có thay đổi: "Hôm nay nhìn tâm tình có vẻ không tệ, sao thế, gặp được chuyện gì vui à?"
"Đâu có chứ." Lộ Miểu thẹn thùng cười, "Chỉ là đã nghĩ thông một việc."
Ngô Man Man cười "ù ôi" hai tiếng: "Nghĩ thông chuyện gì cơ? Có liên quan đến tổng giám đốc Kiều không?"
Lại nói: "Chị thấy em hai ngày trước có vẻ mệt mỏi, chắc cũng liên quan đến tổng giám đốc Kiều nhỉ."
Chợt trong lòng Lộ Miểu đập thịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thanh-cua-em-la-the-gioi-cua-anh/2098477/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.