Lộ Miểu và Kiều Trạch theo xe cấp cứu đến bệnh viện.
Châu Mân Mân được đưa vào phòng cấp cứu, lúc đó cô bé nghe lời Lộ Miểu, cắn răng băng qua ngọn lửa, trốn trong nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nhà Châu Tuấn chỉ lắp cửa thủy tinh phòng cháy, tạm thời chặn lại ngọn lửa bên ngoài, cũng may cô và Kiều Trạch kịp thời đến cứu cô bé trước khi khói dày đặc, nhưng suy cho cùng cũng ở trong biển lửa lâu, trên tay và lưng cô bé bị bỏng nặng nhẹ khác nhau, hít vào phổi không ít khói, cả người rơi vào hôn mê sâu, trong thời gian ngắn không thể tỉnh được, cũng may không nguy hiểm đến tính mang, đây đúng là trong cái họa có cái may.
Lúc nghe bác sĩ thông báo tình hình của Chân Mân Mân xong, Lộ Miểu không nói rõ được là nên thở phào hay khó chịu nữa, nhưng người vẫn còn sống là tốt rồi.
Cô có vẻ bực bội, nhìn em gái nằm trên giường bệnh không nhúc nhích khiến lòng cô khó chịu, cô về cục một chuyến, xin Tiếu Trạm cho gặp Châu Tuấn.
Tiếu Trạm đồng ý yêu cầu của cô, cô vẫn dùng thân phận người quen để gặp hắn ta.
Châu Tuấn ở đằng sau cánh cửa gặp mặt suy sụp tiều tụy, lại sốt ruột, lúc trông thấy Lộ Miểu thì lập tức trở nên kích động.
"Miểu Miểu, Miểu Miểu, Mân Mân thế nào rồi? Nhà tôi đã xảy ra chuyện gì, cô nhìn giúp tôi rốt cuộc con bé có chuyện gì hay không? Tôi cầu xin cô."
Lộ Miểu ngồi xuống ghế đối diện hắn, từ từ ngẩng đầu nhìn hắn: "Thì ra anh vẫn còn nhớ mình có con gái ư?"
Châu Tuấn phớt lờ vẻ lạnh lùng của cô, cả người như điên lên: "Miểu Miểu, tôi sai rồi, tôi xin cô, nói cho tôi biết Mân Mân đã làm sao đi."
Châu Tuấn sửng sốt, lập tức cả người như rơi vào trống rỗng, suy sụp ngồi xuống, không đầy một lát sau, cơ thể không kiềm chế được gục xuống bàn gào khóc, khóc đến nỗi tê tâm liệt phế, tay không khống chế được đập lên bàn.
Một người đàn ông trưởng thành là thế, nhưng lại chẳng đếm xỉa đến hình tượng mà cứ thế gục đầu xuống bàn khóc thét lên.
Lộ Miểu không rõ vào lúc này hắn ta đang hối hận hay thế nào, nhìn Châu Tuấn như thế, trong lòng cô lại không cảm thấy đồng tình, chỉ thấy xót xa.
Nếu Mân Mân thật sự đã chết, hắn có khóc lớn hơn nữa cũng có ích gì, hối hận cũng có ích gì.
Lúc chơi thuốc, lúc bán thuốc, hắn không nghĩ đến những hậu quả này sao? Lúc mẹ Mân Mân tự sát, hắn không nghĩ đến ư?
Không ai ép hắn, là tự hắn đi trên con đường này. Mấy năm trở lại đây, hắn có rất nhiều cơ hội để làm lại từ đầu, phàm chỉ cần có chút ý thức về trách nhiệm, cộng chút quyết tâm, hắn cũng không từng bước dồn Mân Mân và mẹ cô bé đến đường cùng, dồn cái nhà này vào cảnh nhà tan cửa nát.
Trần Nhất Văn không chơi thuốc, khi còn sống cô ấy còn khuyên hắn bỏ rất nhiều lần, thậm chí còn dùng cả cái chết để ép hắn, nhưng chính hắn cứ mãi cố chấp. Cuối cùng sự cố chấp đó của hắn đã làm hại Trần Nhất Văn, cũng hại cả Mân Mân.
Lộ Miểu cảm thấy, Trần Nhất Văn lựa chọn cái chết đó, không chỉ có vì bị chính chồng mình dẫn người cưỡng hiếp luân phiên, tuyệt vọng cùng cực về ông chồng, mà khi bị con gái nhìn thấy toàn bộ đã không chịu nổi nữa, thậm chí còn bắt đầu sợ hãi trốn tránh cô bé, cô ấy không biết phải đối mặt với con gái thế nào nữa, chỉ có thể hèn nhát chọn cách tự tử để kết thúc mọi chuyện.
Hắn không phải kẻ vô tội, người vô tội chính là Mân Mân bé bỏng, gặp phải người bố như thế.
"Mân Mân chưa chết." Cô nói, "Bây giờ chỉ hôn mê sâu, vẫn còn ở bệnh viện."
Tiếng khóc của Châu Tuấn nín bặt, lập tức ngẩng đầu nhìn cô.
"Mân Mân còn người thân nào nữa không?" Lộ Miểu hỏi.
Châu Tuấn gật đầu lia lịa: "Có có, con bé còn có một người dì, tên Trần Nhất Tử, làm việc ở hải vận Từ Dương, bây giờ ở đường Văn Châu bên kia, trước kia thương Mân Mân lắm, chẳng qua là vì mẹ Mân Mân mới..."
Giọng Châu Tuấn nhỏ dần, yết hầu lên xuống, cảm xúc vẫn còn chút kích động.
Lộ Miểu đứng dậy: "Nếu anh thật sự lo lắng cho Mân Mân, thì ở trong đó lo cải tạo cho tốt, cai nghiện đi. Bên phía Mân Mân tôi sẽ liên hệ với dì con bé giúp nó."
Rồi đi ra khỏi phòng gặp người thân dưới những cái gật đầu liên tục như quỳ lạy cám ơn đến nơi của Châu Tuấn.
Tiếu Trạm nhìn Lộ Miểu dần ra khỏi ống kính, liền quay đầu cười với Kiều Trạch: "Trong thời khắc quan trọng, cô gái nhỏ này vẫn rất bình tĩnh, không tệ đâu."
Lúc anh ta nói cố sức nói thật chậm, mỗi một chữ đều nói rất rõ, Kiều Trạch có thể suy đoán được đại khái ý qua bờ môi mấp máy của anh ta.
Cuộc trò chuyện của Lộ Miểu với Châu Tuấn, anh chỉ có thể nghe mỗi Lộ Miểu nói, nhưng cũng có thể đoán được cô đã nói gì, vì thế đối với lời khen của Tiếu Trạm, chỉ là lắc đầu cười.
"Điều này không liên quan gì đến tôi hết, là phẩm chất riêng của bản thân cô ấy."
Tiếu Trạm "chậc chậc" hai tiếng: "Không đúng, tôi nhớ mấy ngày trước có người không phải nói như thế, cô bé này bị đánh giá thấp đến mức không còn giá trị."
"Cơ thể phản ứng không nhạt, phản ứng khẩn cấp kém, tính cảnh giác tệ, dễ mềm lòng." Kiều Trạch nhìn anh ta, "Đây quả thật là những vấn đề còn tồn tại ở cô ấy, cho dù có nhiều ưu điểm đi chăng nữa, cũng không thể vì thế mà che lấp những khuyết điểm này."
"Đương nhiên." Kiều Trạch lại dừng, "Con người cô ấy đúng là rất thông minh, can đảm cẩn trọng, có cách nghĩ riêng. Hơn nữa về việc điều khiển tình cảm người khác, quả thật rất có nghề, điểm này rất hiếm thấy, hiếm hơn nữa là có gương mặt nhìn như vô tội, cả ngày ngây ngô ngơ ngác, chỉ chớp mắt hai ba cái đã đủ đánh lừa người ta rồi.”
Đúng lúc Lộ Miểu đẩy cửa đi vào.
"Cái gì mà ngây ngô ngơ ngác?"
Tốc độ nói chuyện của cô vẫn từ tốn ấm áp như cũ, không nhanh không chậm, phối thêm khuôn mặt bầu dục khá đáng yêu cùng mái tóc đen dài vạn năm không đổi, ánh mắt trầm tĩnh thiếu mấy phần linh hoạt, đưa mắt sang nhìn quả thật hơi ngốc.
Tiếu Trạm cười: "Nói em đấy."
Tay Kiều Trạch tự nhiên giơ về phía cô: "Bận xong rồi?"
Lộ Miểu ngây ngốc gật đầu, lúc bước đến gần thì cả người bị bàn tay Kiều Trạch đè lên bả vai kéo đến trước mặt, chính cô không để ý, Kiều Trạch dường như cũng không phát hiện, nhưng Tiếu Trạm lại trông thấy rõ, đưa một tay lên miệng khẽ ho.
Không ai để ý đến anh ta.
Kiều Trạch nói tạm biệt với anh ta, rồi đưa Lộ Miểu ra ngoài.
Dày vò hơn nửa đêm, vừa cứu người vừa chờ Châu Mân Mân lại vừa đi tìm Châu Tuấn, cả đêm cứ như vậy mà trôi qua, lúc hai người về đến nhà thì đã là chín giờ sáng ngày hôm sau.
Lộ Bảo trông nhà trọn một ngày đêm hình như rất ai oán, trông thấy hai người cùng nhau bước vào thì kêu "oẳng", đảo quanh Lộ Miểu.
Theo thói quen Lộ Miểu cúi đầu chào nó.
Đầu hơi cúi xuống, vết thương đã kết vảy trên trán trông có vẻ rõ ràng hơn.
Tối qua vì bộn rộn chuyện của Mân Mân, đến ngay cả chút thời gian để băng bó vết thương cô cũng không có.
Kiều Trạch kéo cô lại, tay chỉ vào sô pha: "Đến đó ngồi đi."
Kiều Trạch vòng qua người cô, đi đến tủ tivi, cúi người kéo hộc tủ ra, không quá một lát đã lấy thuốc sát trùng povidone iodine và tăm bông, ngồi xuống bên ghế sô pha, đưa mắt nhìn cô: "Đến đây."
Lộ Miểu nhìn sắc mặt lạnh như băng của anh, trong lòng chợt không yên tâm, cẩn thận ngồi từ từ xuống sô pha, lo lắng hỏi anh: "Tôi lại làm chuyện gì sai sao?"
Kiều Trạch không đáp lại cô, chỉ lấy chút povidone iodine tẩm lên tăm bông, rồi bất thình lình tay đưa lên trán cô.
Khi chất lỏng lành lạnh chạm vào vết thương trên trán, Lộ Miểu hít hà một hơi, lúc này mới nhớ trên tran bị thương, theo bản năng giơ tay lên sờ, lại bị Kiều Trạch tóm lấy: "Đừng có lộn xộn."
Lộ Miểu không dám lộn xộn nữa, nhìn dáng vẻ rất muốn tính sổ với cô, bất giác dao động lên tiếng: "Giờ tôi cũng thành ra bệnh nhân rồi, không thể không bắt nạt bệnh nhân được sao?"
Kiều Trạch đưa mắt nhìn cô một cái: "Bây giờ biết mình bị thương à? Lúc cản cái tát thay người ta thì nói thế nào?"
"Tình hình lúc ấy đâu có giống chứ, cả một đám người lại đi bắt nạt một cô gái trẻ, không thể nào ngồi nhìn không được." Nói xong Lộ Miểu lén nhìn anh, "Hơn nữa cũng chỉ là một cái tát, tôi có quan sát tay của cô gái kia rồi, cô ấy chăm sóc tay rất khá, không có vết thương hở bậy bạ nào, nên không sao đâu."
Kiều Trạch mím môi không để ý đến cô, chỉ chấm povidone iodine, từng chút từng chút lau sạch vết thương cho cô, động tác rất khẽ, không làm cô đau.
Lộ Miểu cũng không dám lộn xộn, để mặc anh khử trùng hộ cô, rồi sau đó nhìn anh chậm rãi vặn nắp chai lại, lúc này mới cúi đầu với anh: "Cám ơn anh nhé."
Kiều Trạch nhìn cô rồi mặc kệ, đứng lên, đặt mọi thứ vào lại chỗ cũ, bây giờ mới quay đầu nhìn cô: "Đi tắm rửa đi, rồi đi nghỉ sớm đi."
Lộ Miểu mới nhớ vụ án này xem như đã tạm qua được một lúc, nhưng hình như Kiều Trạch không có ý nhắc đến việc sát hạch.
"Đợi lát nữa đi... Bên phía Châu Tuấn với chị Nghê có khai ra bên trên không? Là anh để tôi tìm A Xán dưới tụi Châu Triều Châu Thăng, tôi không chỉ tìm ra người, mà còn lôi cả mạng lưới bên dưới của hắn và nguồn hàng khác ra, đã hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc rồi, sát hạch của tôi... cũng coi thông qua rồi chứ?"
Nhưng Kiều Trạch không cho cô đáp án: "Đi nghỉ ngơi trước đi."
Lộ Miểu: "Không có đáp án tôi không ngủ được."
"Chỉ chút chuyện nhỏ thế mà cô cũng không ngủ nổi." Theo thói quen Kiều Trạch vòng hai tay trước ngực, "Rõ ràng tố chất tâm lý..."
"Tôi đi ngủ đây." Lộ Miểu vội vàng ngắt lời anh, nhanh chóng đứng dậy, đi vào phòng mà không hề ngoảnh đầu lại.
Cô chỉ ngủ một giấc dài hai tiếng, không phải lo vụ sát hạch, mà là lo cho Châu Mân Mân.
Tuy bác sĩ nói trong thời gian ngắn cô bé không thể tỉnh lại, nhưng chung quy Lộ Miểu cũng không yên lòng nổi, sợ cô bé nửa đêm tỉnh lại một mình, bên cạnh không có ai.
Đến chiều cô lại ghé qua thăm cô bé, vẫn chưa tỉnh.
Cô ngồi trước giường bệnh một lát, rồi theo số điện thoại Châu Tuấn đưa, gọi cho người dì Trần Nhất Tử của cô bé, để cô ấy đến bệnh viện, nhưng hiện cô ấy đang họp ở bên ngoài, nên hẹn cô năm giờ chiều sẽ đến.
Vừa gọi cho Trần Nhất Tử xong thì Kiều Trạch liền gọi đến, bảo cô đến cục một chuyến.
Lúc Lộ Miểu đến thì trực tiếp đến phòng hội nghị cấp cao tìm anh.
Kiều Trạch đã sớm có mặt, cả căn phòng to như thế nhưng chỉ có một mình anh.
Anh lại mặc áo thun Polo sẫm màu với áo khoác cổ đứng màu tối như lần trước, cả người tùy ý ngồi đằng kia, trước mặt bày mấy tập tài liệu, hai tay chống lên tay ghế, mười ngón tay thoải mái đan chéo lại vào nhau, ngón giữa cầm bút, xoay bút lên xuống như có như không, khẽ nghiêng đầu, trông thấy cô, thoáng nheo đôi mắt đen, tư thế nhìn khá lười biếng, lại mang theo mấy phần lạnh lùng che dấu, thoạt nhìn không giống bình thường lắm, mơ hồ có cảm giác xa cách.
Lộ Miểu nhìn mà bất giác hồi hộp, thậm chí không dám gọi anh, chỉ đứng cách một cái bàn nhìn anh: "Cái đó..."
Cằm Kiều Trạch khẽ hất chỉ vào ghế dựa đối diện anh: "Đó cái gì mà đó, ngồi đi..."
Lộ Miểu "ờ" một tiếng, dè dặt ngồi xuống đối diện anh.
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô: "Mới mấy giờ không gặp, lại thành ra sợ tôi thế kia à?"
"..." Lộ Miểu phồng má không dám nhìn anh, "Hôm nay nhìn anh có vẻ dọa người quá."
"Là trên đầu mọc thêm sừng hay sau lưng mọc thêm đuôi?"
Anh nói thế, Lộ Miểu thả lỏng đi ít nhiều: "Không phải..."
Rồi ngẩng đầu lên, vừa hay chạm vào ánh mắt anh, đường cong nơi miệng anh rõ ràng rất dịu dàng, bàn tay đặt lên tập tài liệu đẩy về phía cô: "Ký tên vào."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]