Hạ Mộc không hiểu hôm nay Tạ Thần có việc gì gấp mà đi nhanh như vậy, báo hại cô chạy đuổi theo hắn đến hụt hơi. Cô biết hắn không nghe thấy nên cũng không thể gào lên gọi hắn, đành cắm mặt chạy theo.
Chiều cao của Tạ Thần không tồi, mới mười tám tuổi mà hắn đã cao hơn một mét tám so với đôi chân một mét sáu hơn của Hạ Mộc chính là sự so sánh khập khiễng. Bình thường hắn đi một bước bằng cô đi hai bước, đằng này hắn còn đi nhanh, cô không đuổi theo như chó dí mới là lạ.
"Cậu đi cái gì mà nhanh vậy, có chuyện gì gấp ở nhà sao?" Tờ giấy trắng chìa ra trước mặt hắn.
"Tôi phải về."
Hạ Mộc lại cắm cúi ghi ghi chép chép rồi đưa cho hắn xem:"Tớ đưa cậu về nhé?"
"Không cần." Tông giọng ấm áp của Tạ Thần bỗng lạnh đi ít nhiều.
"Cậu không nghe thấy âm thanh đi về rất nguy hiểm, nhỡ đâu có xe cộ đi tới từ phía sau thì sao. Tớ lo lắng... Không sao đâu tớ không cảm thấy phiền."
"Không cần cậu lo."
"Đã là bạn bè thì không cho cậu từ chối."
Ghi xong dòng này cho hắn xem, Hạ Mộc cất hết tập vở vào cặp sách rồi khoác tay Tạ Thần đi trên đường.
Đường về nhà của Tạ Thần không xa, đi bộ cũng có thể đi tới. Nhưng lúc này hắn cảm thấy con đường hằng ngày bỗng chốc dài thêm hai ba lần bình thường, bước chân hắn nặng trĩu, cảm giác khổ sở đến tột cùng. Hắn cắn chặt đầu lưỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-thanh-cua-co-ay/2873374/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.