Một hôm nọ, dì giúp việc đem cho cô một đĩa dâu tây rất ngon, nói là Tạ Bảo dặn làm cho cô. Lúc ấy Hạ Mộc rất vui vẻ nhận lấy món ăn từ người yêu chuẩn bị. Nhưng cô không biết Tạ Thần đang gom gom mấy cuốn dâu vừa gọt vỏ xong vứt vào sọt rác mà không để ai hay.
Linh hồn của Hạ Mộc nhìn hắn, thì ra đĩa dâu tây năm đó là do Tạ Thần gọt cho cô, không phải do Tạ Bảo chuẩn bị như những gì cô được nghe.
Khung cảnh trong giấc mơ lại hỗn loạn, tiếp theo chuyển tới cảnh khi Tạ Thần và Tạ Bảo đã trưởng thành. Hôm nay hắn mặc vest lịch sự đến văn phòng làm việc của Tạ Bảo để bàn chuyện gì đó.
Hắn nói:"Tôi có thể buông tha cho công ty này, với một điều kiện."
Tạ Bảo lúc này khúm núm trước mặt hắn, khác hẳn với dáng vẻ khinh thường hắn ở quá khứ. Anh cười giả lả nói:"Thần à có chuyện gì em cứ nói đi, anh biết em vẫn coi anh là anh trai của em. Chúng ta là người nhà mà phải không em?"
"Anh thừa nhận việc mình ngoại tình với vợ anh đi, sau đó ly hôn với cô ấy." Hắn lạnh nhạt đáp hoàn toàn không có chút tình cảm gia đình nào ở trong đó.
"Chuyện này... Thần à chuyện này là chuyện nhà anh, đâu có liên quan tới em." Tạ Bảo mặt xanh như tàu lá chuối đáp lời.
"Tôi đồng ý đổi công ty Tạ Thị lấy lại sự tự do cho Hạ Mộc, anh tự mình cân nhắc."
Nói rồi hắn thong thả rời khỏi văn phòng của Tạ Bảo.
Diệp Uyển Chi đời trước giữ chức vụ thư ký của Tạ Bảo, cô ta bưng nước vào cho anh rồi hỏi han vài chuyện.
Bọn họ bàn qua tính lại, sau đó Diệp Uyển Chi mới nói:"Tạ Thần nói rõ như vậy rồi mà anh còn không hiểu? Anh ta thích Hạ Mộc, vợ của anh quyến rũ người ta đó. Nói không chừng họ sớm đã ở sau lưng anh gian díu với nhau rồi."
Linh hồn của Hạ Mộc lao tới muốn tát cô ta một bạt tay, sao cô ta có thể trơ trẽn tới mức như vậy?
Nhưng đáng tiếc cô chỉ là một linh hồn nên không thể tác động được vào họ.
"Cô nói bậy, Mộc Mộc sẽ không như vậy." Anh gay gắt phản ứng lại ngay.
Diệp Uyển Chi cười khẩy, hỏi lại anh:"Nếu không có gì, vậy tại sao Tạ Thần lại từ bỏ cả một công ty Tạ Thị để đổi lấy sự tự do của cô ta? Tạ Bảo anh tỉnh lại đi, anh tưởng công ty này là một món đồ chơi ư? Tạ Thần nói không cần liền không cần? Chắc là anh ta muốn anh ly hôn để hai người họ có thể đường đường chính chính đến với nhau. Cô ta thì lúc nào cũng tỏ ra mình dịu dàng, hiền thục, chắc không muốn mang tiếng ngoại tình nên mới kêu Tạ Thần ép anh ly hôn trước. Hay rồi, mọi tiếng xấu anh gánh tất, còn cô ta vừa là nạn nhân bị hại, vừa đạt được mục đích."
"Cô nói bậy, tôi sẽ không ly hôn!"
Tạ Bảo cương quyết, anh chắc chắn sẽ không ly hôn với Hạ Mộc.
Diệp Uyển nhìn thái độ của anh hồi lâu, thấy vậy liền xoa dịu, cô ta ngã vào lòng anh nũng nịu:"Bảo à, em biết anh yêu Hạ Mộc. Thôi được rồi, em có cách này nè. Anh sai vài tên đàn ông tới dàn dựng clip ***** *** đi, chủ yếu là gửi cho Tạ Thần. Một con đàn bà bị ***** *** tập thể thì hắn không cần đâu, như vậy là anh có thể giữ chân được Hạ Mộc của anh đó. Vừa là người chồng cao thượng, vừa chặt đứt được cái gai trong lòng."
"Uyển Chi à..." Hai mắt Tạ Bảo sáng rực lên, anh ta xem đây là cao kiến.
"Em chỉ muốn anh vui thôi, em yêu anh lắm. Chỉ cần anh đừng bỏ rơi em, em sẽ cũng anh nghĩ cách."
"Cám ơn em, anh... Anh sẽ không bỏ rơi em đâu."
Linh hồn của Hạ Mộc đứng ở đó tự cười chính mình, hoá ra đây là sự thật của đời trước. Hoá ra tình yêu của Tạ Bảo dành cho cô không lớn lao như cô nghĩ, cũng không hoàn hảo như cô cảm nhận được. Thì ra tất cả đều do Tạ Thần góp phần, từ một đĩa dâu tây, một cái bánh ngọt, cả sự tự do của cô đều là do hắn âm thầm sắp xếp...
Khung cảnh lại chuyển đổi, về lại cái thời điểm ám ảnh mà cô vừa bị đám đàn ông kia ***** *** đến chết. Linh hồn của Hạ Mộc đứng nép sau bức màn, đôi mắt cô trừng to ngập nước. Bảy năm rồi, ám ảnh ngày đó vẫn như mới vừa hôm qua...
Tạ Bảo bị gạt, ban đầu anh chỉ muốn dàn dựng quay video lại cho Tạ Thần xem. Ai mà ngờ Diệp Uyển Chi đã khiến anh ta ngất xỉu xong rồi biến mọi thứ thành sự thật, lúc anh tỉnh lại mọi thứ đã quá muộn màng. Hạ Mộc đã chết!
Tạ Thần đá cửa phòng xông vào, viễn cảnh cũng giống như giấc mơ lần trước. Anh cầu xin Tạ Thần cứu cô, dùng mạng của anh để đổi cũng được...
Cuối cùng khi ôm cơ thể dơ bẩn của cô trong lòng, ra khỏi căn nhà đầy ám ảnh hắn ngã khụy xuống. Linh hồn của Hạ Mộc đứng ở bên cạnh hắn, cô rất muốn đỡ hắn đứng dậy nhưng mà cô không thể.
"Hạ Mộc à xin lỗi, xin lỗi em... Tôi tới muộn rồi, xin lỗi em..."
Hai mắt của cô đỏ hoe, cô muốn nói:"Thần Thần đừng khóc, không phải lỗi của cậu."
Nhưng cô có gào thét cỡ nào, hắn cũng không nghe thấy.
Tạ Thần đưa thi thể cô về nhà riêng của mình, cẩn thận lau rửa, tự tay hắn lau chùi sạch sẽ cho cô. Đám tang cũng được diễn ra ở nhà hắn, không có ai đến chỉ có một mình Tạ Thần túc trực suốt mấy đêm bên linh cữu của cô...
Mấy đêm liền Tạ Thần không ngủ, hắn cứ bắt ghế ngồi dựa vào linh cữu của Hạ Mộc mà khóc. Hắn vừa khóc vừa nói xin lỗi, hết khóc rồi lại lau chùi mọi thứ, thắp hương, dọn đồ cúng để cho cô bớt lạnh lẽo.
Ngày chôn cất cũng chỉ có hắn và người bên dịch vụ mai táng giám sát hạ huyệt cho cô. Hạ Mộc không có người thân, không có bạn bè, đời trước của cô chỉ có Tạ Bảo nhưng anh ta phản bội cô!
"Những gì mà em đã trải qua, tôi hứa sẽ để nhà họ Tạ trả lại gấp đôi." Tạ Thần đứng nhìn mộ phần của cô nói, hắn nhìn di ảnh của cô.
Hạ Mộc của hắn, rất đẹp!
Kết thúc một đời người, kể từ đó Hạ Mộc vất va vất vưởng xung quanh mộ phần của mình. Cô nhớ rất rõ rảnh rỗi Tạ Thần sẽ ghé thăm cô, mua đồ ăn ngon, một bó hoa lớn ngồi ở bên cạnh cô rất lâu mà chẳng nói gì...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]