Đêm hôm đó, tôi ngủ lại rất an ổn, không nghe được âm thanh nào kỳ quái.
Ngày thứ hai, tôi bị tiếng thét chói tai của A Nhược đánh thức. Khi tôi theo thanh âm vọt tới gian phòng của mẹ, cửa phòng đã mở rộng, A Nhược cứng người ngã ngay cửa, ngón tay run rẩy chỉ vào bên trong, bên chân cô là một hộp đồ ăn bị lật úp. Cô nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt, giọng run run nói: “Thầy…”
Tôi nhìn vào trong phòng, rèm cửa sổ kéo rất chặt, phòng rất tối, cửa đối diện với đầu giường, mẹ đang nằm ngửa, tóc chải bóng loáng, trên búi tóc cài một cây trâm chim trả, trên người mặc áo kiểu vạt to đỏ thẫm viền chỉ vàng, chính là bộ đồ hôm hôn lễ em tôi. Hài của bà đi là từ tổ tiên truyền lại, có người nói là của Từ Hi, nó vẫn còn bên chân bà. Màu máu đỏ, phối hợp với quần áo khiến người ta có cảm giác càng thêm đẹp, mà vết máu đã khô cạn này trào ra từ vết dao đâm trước ngực bà.
Tay chân tôi lạnh ngắt, đi không vững tiến vào phòng, đứng ngay giường mẹ. Trên mặt mẹ trang điểm trang nhã, vẽ mày trát phấn, son má hồng, thọat nhìn y đúc như khi tuổi còn trẻ, đặc biệt bên miệng bà lại lộ ra nụ cười. Chỉ là cặp mắt nghiêm khắc kia, từ nay…không bao giờ mở nữa, mí mắt nhão, cứ nhứ tròng mắt nằm bên dưới…không có.
Tôi ngồi xổm xuống đất, đem đầu vùi vào hai bàn tay, nước mắt không hề báo động chảy dài. Cho đến chết, mẹ vẫn không thể quên được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-than/40805/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.