Trong phòng bệnh, Quỳnh đang rất nghiêm túc chăm chú làm việc đến quên cả thời gian, nghe tiếng gõ cửa nghĩ là thư kí Hà đem đồ ăn tới, chẳng buồn ngẩng đầu lên chỉ mở miệng nói:
- Chị Hà, chị để đồ ăn trên bàn là được. Em xử lý xong chuyện này sẽ ăn
Không nghe được câu trả lời, Quỳnh mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạnh đang nhìn cô với ánh mắt tóe lửa thấy được cả người đều đang giận dữ, bên cạnh là Hào nở nụ cười ôn hòa với cô nhưng hình như có chút hả hê, giống như còn đang nhắc nhở cô tự cầu nhiều phúc đi. Hiểu được điều đó, Quỳnh cười nịnh nọt nói:
- Anh Hào. Chị Hạnh. Sao hai người lại tới đây vậy?
Nịnh nọt của cô chẳng thể làm giảm cơn giận của Hạnh, cô ấy bước nhanh tới, cốc một cái vào trán của cô mắng:
- Em đây là sao hả? Nhập viện cũng không báo cho chị biết một tiếng, không nhận người chị này nữa sao? Còn cái gì mà đồ ăn để trên bàn em làm việc? Em muốn chết sao?
- Ak. Em chỉ không muốn chị lo lắng quá thôi mà - Quỳnh đang nói nhưng nhìn thấy cái liếc sắt như dao của Hạnh thì tiếng càng ngày càng nhỏ lại.
Hạnh còn định mắng cho cô tỉnh nhưng Hào đã lên tiếng ngăn cản an ủi:
- Em bình tĩnh đi - Quay sang Quỳnh, rất dịu dàng hỏi - Em có sao không? Chân của em sao rồi?
- Em không sao. Chân chỉ hơi rạn xương một chút thôi. Nghỉ ngơi vài ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tham-yeu-anh/2792140/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.