Chiếc áo sơ mi bị rượu đỏ bắn tung tóe của Sở Âm hãy còn chưa khô, nó cứ dinh dính vào ngực cậu, màu đỏ thắm vô cùng rõ ràng, trông tựa như đóa hoa thủy mặc.
Sở Âm cũng tự nhận thức được mặc như vậy không mấy lịch sự, cho nên dù không phải áo khoác của mình, cũng đành nhặt khoác lên người.
Sở Âm muốn đứng dậy, thế nhưng bản thân cậu ngồi chồm hổm đến hai chân tê hết, vừa mới thực hiện động tác đứng đã run run đặt mông oạch xuống lại.
Tư Lập Hạc không nhịn được khẽ bật cười.
Sở Âm ỉu xìu lườm hắn một cái, hơi dữ nói: "Không cho anh cười."
Độ cong trên khóe môi Tư Lập Hạc vẫn chưa hạ xuống, vờ ngây thơ hỏi ngược lại: "Tại sao tôi không thể cười?"
Cả đêm nay cậu bị biến thành trò hề thì thôi đi, vất vả lắm mới tìm ra chỗ yên tĩnh, ai ngờ bị một người lạ không biết gió thổi từ đâu tới đến đây giễu cợt, hiện tại vô cùng oan ức, nhưng vẫn không muốn mất mặt, mới giương giọng: "Anh biết tôi là ai không?"
Ngạc nhiên là, Tư Lập Hạc trả lời lại: "Tôi nhất định phải biết em là ai sao?"
Sở Âm chớp chớp đôi lông mi ướt át, gương mặt lộ ra vẻ ngập ngừng ngơ ngác. Bản thân cậu đã từng tham gia qua vô số tiệc từ nhỏ đến lớn, quả thực chưa từng nhìn thấy người này, vì vậy chuyện đối phương không biết mình cũng là điều dễ hiểu thôi.
Trong lúc cậu còn đang kiểm tra độ chính xác trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tham-tu-thong/3594712/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.