Chương trước
Chương sau
Tôn Thiếu Kiều rụt đầu, bất đắc dĩ nhìn tờ đề ôn, lâu nay cậu chưa cầm bút lên, lúng túng nhìn Lý Thời Khánh: "Tôi cũng không có bút."
Lý Thời Khánh lấy đại cây bút trong túi đưa cho cậu, "Hôm nay làm không xong thì không được về."
Gì cơ? Canh mình làm bài hả? Tôn Thiếu Kiều lặng lẽ nhìn Lý Thời Khánh, cậu ấy nói thật hay giỡn vậy? Kêu một đứa ngay cả sách giáo khoa cũng không có giải đề? Giỡn hả trời? Hê hê, không cho mình về, có phải cậu ấy muốn ở bên cạnh mình thêm nhiều chút không vậy ta?
Ở bên cạnh Tôn Thiếu Kiều, ừm, quả nhiên tâm tình đã bình tĩnh lại, Lý Thời Khánh cầm cây bút màu đỏ sửa lại đáp án mấy tờ đề mình đã làm.
Tôn Thiếu Kiều nhìn tờ đề của Lý Thời Khánh, không nhịn được ngưỡng mộ, không hổ danh là học sinh giỏi, quá tuyệt vời luôn, nhìn tờ đề không thấy một tí lỗi sai cơ bản nào. Không giống với mình, câu nào cũng không biết làm, Tôn Thiếu Kiều trong lòng cảm thấy hơi khó xử.
Trước mặt Tôn Thiếu Kiều là tờ đề môn Sinh học, nếu có sách giáo khoa ở đây thì có thể học thuộc để chép vào để lấy điểm rồi, nhưng rất tiếc, cậu không có sách giáo khoa.
Lý Thời Khánh sửa xong mấy tờ đề, xem lại lần nữa rồi mới phát hiện ra Tôn Thiếu Kiều vẫn chưa làm câu nào, hắn lấy tờ đáp án để trước mặt Tôn Thiếu Kiều.
"Cho cậu đáp án, chép vào rồi học thuộc đi."
Mặt Tôn Thiếu Kiều đỏ lên, cậu ấy xem thường người ta quá rồi đó.
"Tới giờ tan lớp mà chưa viết xong thì tôi đè xuống đánh cậu tại chỗ."
Giọng nói của Lý Thời Khánh không lớn, chỉ có mình Tôn Thiếu Kiều nghe được, mặt Tôn Thiếu Kiều lúc này càng đỏ thêm, mở to mắt nhìn Lý Thời Khánh, nhỏ giọng, "Thách cậu á."
Sau đó cậu cầm tờ đáp án trong tay Lý Thời Khánh, chấp nhận số phận.
"Chép thì chép, sợ ai." Tôn Thiếu Kiều mấy năm nay không thèm học tập, chữ viết như giun bò, có khi chính mình còn không đọc ra được.
Lý Thời Khánh nhìn chữ của cậu, càng cau mày sâu hơn, đứng dậy bước đi.
Lý Thời Khánh đột nhiên bước đi khiến Tôn Thiếu Kiều hoang mang, gì thế? Giận rồi hả?
Cậu kéo vạt áo Lý Thời Khánh, "Cậu sao vậy? Giận hả? Sao tự dưng lại đi?"
"Có chút việc, lát nữa trở lại, cậu ngoan ngoãn chép bài đi." Lý Thời Khánh cố gắng dịu dàng một chút, tránh dọa người ta sợ.
Nhưng vẻ chán ghét và thiếu kiên nhẫn mỏng manh trong mắt Lý Thời Khánh vẫn khiến Tôn Thiếu Kiều tổn thương, cậu chậm rãi buông tay, "Được rồi, tôi sẽ chép."
Lý Thời Khánh cũng không giải thích nhiều, gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.
Lý Thời Khánh cũng không đi đâu xa, chẳng qua là tới nhà sách gần trường mua mấy cuốn luyện chữ cho người mới tập viết rồi quay về.
Thấy Lý Thời Khánh trở lại, tảng đá trong lòng Tôn Thiếu Kiều cuối cùng cũng rơi xuống, sau đó nhận ra tờ đề của mình vẫn chưa viết được bao nhiêu, ánh mắt hướng tới Lý Thời Khánh.
Tôn Thiếu Kiều vội vàng ôm tề đề vào lòng ngực, hối lỗi với Lý Thời Khánh.
Lý Thời Khánh thầm nghĩ đầu óc cậu bậy bạ quá rồi, để mấy cuốn luyện chữ trước mặt Tôn Thiếu Kiều, "Mỗi ngày 2 trang, ngoan ngoãn mà viết, tôi sẽ tới kiểm tra."
"Hả? Sao? được." Cậu không ngờ Lý Thời Khánh ra ngoài để mua mấy cái này, Tôn Thiếu Kiều cảm thấy rất cảm động, quả nhiên cậu ấy thích mình mà, lo mình không đọc được chữ nên cố ý mua tập luyện chữ cho mình, vợ thật là tri kỷ quá đi mà.
Lý Thời Khánh gõ bàn một cái, cắt ngang câu chuyện tình yêu trong đầu Tôn Thiếu Kiều.
Tôn Thiếu Kiều phục hồi tinh thần, nhìn đồng hồ, chỉ còn 20 phút, chắc vẫn kịp.
Cậu viết thoăn thoắt.
Còn Lý Thời Khánh chỉ thấy cay mắt, cố gắng không nhìn chữ viết của cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.