Liễu San San nhìn Liễu Bỉnh quỳ trước mộ phần khóc đến không dậy nổi, trong đầu trống rỗng
Phía dưới Liễu Sùng đang trả tiền công cho những người trợ giúp, Thôi thị thì phẫn nộ mắng ‘đúng là xui tám đời mà, vất vả lắm mới bám được vào cửa nhà giàu, vậy mà lại chết ngay trong ngày đại hỉ,còn khắc chết tân lang nhà người ta. Nhà chúng ta đã phạm phải tội gì mà dưỡng ra một Tang Môn Tinh như thế, còn xây mộ phần làm gì, bỏn nàng vào chiếu rồi ném ra bãi tha ma là xong. Đừng làm hỏng phong thủy”
“Ngươi đủ rồi đí” Liễu Sùng mặt mày xanh mét, tức giận mắng “San San từ nhỏ mệnh khổ, nay lại chết sớm, ngươi làm tẩu tử không thương thì thôi, người đã chết ngươi còn nói như vậy, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao?”
Thôi thị bị mắng liền ngẩn ra, sau đó khóc nháo không ngừng, vừa khóc vừa than số mình mệnh khổ, trượng phu không thương…thanh âm cực kỳ chói tai
Liễu San San không rảnh để nghe bên dưới nói gì, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ: thân thể của nàng đã bị chôn, vậy giờ nàng nên làm gì? cho đến khi đám người Liễu Sùng đã rời đi, trong đầu nàng vẫn là một mảnh trống rỗng
Tập Thư lôi kéo tay nàng, áy náy nói xin lỗi, thời gian ở âm phủ nhanh hơn dương gian, vừa rồi ngươi ở dưới trong chốc lát, dương gian đã qua hai, ba ngày. Lúc ta quay lại tìm Nhạc Thác Thần Quân mà mang theo ngươi hoàn dương thì đã không chậm trễ đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tao-dia-phu/1962088/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.