Vô Khâu vô cùng hối hận vì mình đã tiện miệng khi nói ra chuyện này
Điều duy nhất bọn họ thấy may mắn là đã quyết đoán bắt Liễu San San đi nấu cơm chiều trước, nếu không vừa đói bụng vừa bị nàng ép buộc, không chết cũng sẽ điên vì tức. Ăn uống no đủ, Vô Thân và Vô Khâu mới thực hiện điều kiện bọn họ đã hứa để Liễu San San chấp nhận đi nấu cơm, đó chính là nghiên cứu xem vũ khí nào thích hợp để nàng bỏ chạy giữ lấy mạng.
Xét thấy Liễu San San chỉ là một tiểu dân chúng không biết tới cái gọi là đao quang kiếm ảnh, hiểu biết đối với vũ khí cũng giống như nhận tức của Tập Thư đối với thế gian, Vô Khâu liền hào phóng giảng giải kiến thức về vũ khí của mình. Đương nhiên giảng giải chỉ là cớ, nhân cơ hội này để khoe khoang mới là chính. Tiếc là đồ tốt cũng phải có người nghe hiểu thì mới có giá trị
Liễu San San mờ mịt nhìn đồ vật dài ước chừng một gang tay trong tay Vô Khâu ‘gậy sắt này để làm gì?”
Vô Khâu nghiến răng ‘đây không phải là gậy sắt, là vũ khí của ta”
“Dùng như thế nào? đánh vào mặt đối phương sao?”
Vô Khâu kiềm chế hết sức mới không dùng vũ khí của hắn mà đánh vào mặt Liễu San San
Vô Thân nhìn vật trong tay mình, có dự cảm không lành.
Quả nhiên đã nghe Liễu San San hỏi “Vô Thân, cái dĩa ăn lớn bằng sắt này là vũ khí của ngươi sao? ta cứ tưởng Ngưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tao-dia-phu/1962060/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.