Từ Ôn nghe đã hiểu ý, nhanh chân chạy đi mất mà không nói thêm một câu nào. Từ khi Từ Ôn rời đi, Hàn Diên chỉ im lặng mà đi đâu đó. Nha Tịnh cũng đã hỏi Hàn Diên vài câu nhưng anh vẫn lơ đi, không trả lời câu hỏi của cô mà cứ đi mãi, cô cũng không biết phải làm sao nên chỉ có thể im lặng đi theo anh. Dù sao cũng còn đang ở trong khuôn viên của dinh thự Hàn thị, Nha Tịnh sợ nếu cô tự đi lại lung tung sẽ có chuyện rắc rối mất nên chỉ có thể bám mãi theo Hàn Diên. Càng đi họ càng cách xa sảnh tổ chức bữa tiệc, ánh sáng cũng không thể tiếp tục chiếu rọi con đường họ đang bước đi, Nha Tịnh do không quen lối đi thêm việc xung quanh rất tối nên cô dần dần cách xa Hàn Diên. Anh đột ngột dừng lại chờ cô tiến về phía mình, Nha Tịnh thấy anh đã dừng lại nên lập tức chạy đến đứng bên cạnh anh.
- Chúng ta đang đi đầu vậy?
Hàn Diên không nhìn cô cũng không trả lời câu hỏi của cô. Anh đưa tay về phía cô, Nha Tịnh hiểu ý mà nắm lấy, rồi lại tiếp tục bước đi.
Em không ghen một chút nào hay sao?Ha?Nha Tịnh không hiểu câu hỏi đột ngột đó của anh. Hàn Diên càng nắm chặt lấy tay cô, kiên nhẫn mà lặp lại.
- Khi nãy, cô ta khoác lấy tay tôi, sao em lại buông tay tôi ra? Cả việc em giữ khoảng cách với tôi. Khi cô ta đề nghị tôi ghép cặp để tham gia bữa tiệc, sao em cũng không hề lên tiếng phản bác lại vậy?
Càng nói tâm trạng Hàn Diên càng trở nên kích động, song anh dừng lại, nhìn thẳng vào cô với vẻ trách móc. Nha Tịnh bị anh nói cho một tràn như vậy, cô cũng không biết phải trả lời thế nào.
Tôi...Em đối với tôi không hề có chút tình cảm nào hay sao?Nha Tịnh khẽ cắn nhẹ môi như đang cố gắng suy nghĩ phải giải thích như thế nào với anh.
- Không phải như vậy.
Hàn Diên nghe Nha Tịnh trả lời như vậy. Vẻ mặt anh liền trở nên căng thẳng, im lặng chờ đợi cô nói tiếp.
Chuyện này không liên quan đến việc có tình cảm hay không. Anh nghĩ xem, cô ta là tiểu thư của gia đình danh giá, tôi chỉ là sát thủ hết thời phải sống dựa dẫm vào cái bóng của anh để giữ cái mạng nhỏ này thì làm sao tôi có tư cách mà lên tiếng phản bác hay tranh chấp với cô ta. Vốn dĩ tôi và anh không thể...Im lặng ngay cho tôi.Đang nói, Nha Tịnh bị chất giọng lạnh băng của Hàn Diên ngăn lại, cô biết cô nói như vậy sẽ càng chọc tức anh nhưng biết làm sao bây giờ, đó là sự thật. Nha Tịnh cho dù có tình cảm với anh thì sao chứ, vốn dĩ họ không thể đến được với nhau, hoàn cảnh và thân phận đều cách xa nhau.
- Em đúng là đồ ích kỷ.
Hàn Diên đột nhiên nhìn cô mà chỉ trích. Nha Tịnh chỉ cúi đầu im lặng, cơ thể như bị căng cứng cả lên, đến hơi thở cũng vô cùng nặng nề.
- Em chỉ biết suy nghĩ đến hoàn cảnh và thân phận, cảm xúc của tôi em một chút cũng không buồn để tâm đến.
Bà ấy cũng như vậy...
Nha Tịnh bất ngờ khi Hàn Diên càng nói, giọng anh càng nhỏ dần, tâm trạng dần trở nên nặng nề, anh còn nhắc đến " bà ấy", cô không hiểu người anh nhắc đến đó là ai. Cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, nhỏ giọng hỏi.
Bà ấy?Là mẹ tôi.
Vừa nói, khóe mắt Hàn Diên như có dòng lệ sắp tuôn ra. Trong cả bữa tiệc, Nha Tịnh chỉ gặp mỗi cha của anh, không hề nhìn thấy bóng dáng mẹ của anh. Trước đây, khi San đều tra về anh cũng chỉ có được thông tin về cha của anh, cậu có điều tra thế nào cũng không tra ra được thông tin về mẹ của anh. Bây giờ, Hàn Diên đột ngột nhắc về mẹ với tâm trạng buồn bã thế này, khiến cô tò mò rốt cuộc giữ gia đình họ đã xảy ra chuyện gì. Hàn Diên như nhìn thấu được mọi suy nghĩ của Nha Tịnh, anh nắm lấy tay cô mà đi tiếp.
- Mẹ tôi đã bỏ rơi tôi lúc tôi 13 tuổi.
Vừa dứt câu, Nha Tịnh lờ mờ nhìn thấy bờ vai anh khẽ run lên, tay nắm càng chặt hơn. Hàn Diên điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi tiếp tục nói.
- Bà ấy rất yêu thương tôi. Tôi cũng rất yêu thương bà ấy. Bà luôn quan tâm, dạy tôi rất nhiều thứ, lắng nghe mọi điều tôi nói, cười khi tôi vui, an ủi tôi khi tôi bị cha trách mắng. Đối với tôi, bà là người mẹ cực kỳ hoàn hảo, xinh đẹp, hiền hậu, thông minh, yêu thương gia đình. Nhưng rồi...
Hàn Diên dừng lại một lúc, rồi lại tiếp tục nói.
- Hình ảnh đó đã hoàn toàn sụp đồ khi một ngày tôi tận mắt nhìn thấy bà ấy ngoại tình với người đàn ông khác ngay tại phòng làm việc của cha.
Dứt câu, dòng lệ đã kìm nén nơi khóe mắt của Hàn Diên liền rơi ra. Nha Tịnh đưa tay muốn giúp anh lau đi dòng lệ ấy, nhưng anh liền quay mặt tránh đi, tự mình đưa tay gạt đi hết nước mắt. Giọng anh nghẹn ngào nói.
- Sau sự việc đó, bà đã ly hôn với cha tôi. Ngày rời đi bà chỉ nhìn tôi và nói" ta xin lỗi, hy vọng con sẽ gặp một người mẹ tốt hơn ta", bà ấy không quan tâm đến cảm xúc của tôi đang đau đớn như thế nào, bà ấy chỉ quan tâm đến việc sẽ có người mẹ khác yêu thương tôi tốt hơn bà ấy.
Hàn Diên càng nói nước mắt anh tuôn ra càng nhiều hơn, tay không ngừng gạt qua lại gạt trên gương mặt đau khổ ấy. Nha Tịnh liền cảm thấy trong lòng nặng nề không tả, Hàn Diên bị người mẹ mà anh hết mực yêu thương bỏ rơi, giờ anh lại yêu cô nhưng cô thì không quan tâm đến đều đó mà chỉ muốn đẩy anh về phía cô gái khác. Ai cũng nghĩ rằng, anh là người đàn ông hoàn hảo, tâm lý đôi khi tàn nhẫn khó đoán nhưng do hoàn cảnh đã ép buộc anh trở thành như vậy, tự tạo cho mình một vỏ bọc vững chắc, không bao giờ cho phép bản thân lộ ra bất kỳ điểm yếu nào. Vốn cho rằng anh là người không hề có cảm xúc nhưng khi nhắc đến người mẹ của mình, Hàn Diên lại không kiên dè gì mà khóc trước mặt Nha Tịnh, cho thấy anh đã tin tưởng cô đến mức nào. Nha Tịnh đã sai rồi, chuyện này cô hoàn toàn sai rồi. Cô liền nắm lấy tay anh, giọng buồn bã nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]