Giờ tỵ sáng hôm sau, là Đại Phương đánh thức hai chúng ta dậy. Nàng bưng điểm tâm vào, phục vụ quận chúa rửa mặt chải tóc, sau đó thu dọn sơ qua căn phòng, gấp gọn y phục quận chúa xong mới lui ra ngoài. Vẫn hiền huệ như thường lệ.
Nếu nàng chịu cười lên nhiều chút, phỏng chừng tình địch của vị mỹ nam tử kia sẽ tăng lên gấp mấy lần chứ chẳng chơi. Hai, cũng không biết lúc này Thiện Trung ra sao, vào kỳ nghỉ chạy tới vương phủ lại không thể nhìn người mình thầm thương thêm vài lần, cũng ủy khuất thật... ta vừa suy tưởng vừa một bên thu thập bọc hành lý của mình. Đợi dùng cơm với quận chúa xong ra cửa, cũng đã gần trưa.
Trời bên ngoài quang đãng tươi sáng, không giống như đã dự đoán, thời tiết ấm áp hiếm khi có được. Ta theo sau lưng quận chúa liền tiến vào con đường của Thanh Thạch Bản có hàng cây rợp bóng hai bên, nhìn ánh nắng xuyên thấu qua tàn cây đổ bóng lưa thưa lên lên tấm lưng khoác chiếc áo choàng trắng của nàng, loang lổ như những con hồ điệp chập chờn. Ta không nhịn được thả chậm bước chân để thưởng thức.
Lão đại hoa nô cũng vừa ngân nga tiểu khúc vừa bước ra cửa, thấy ta đi bên cạnh một nữ tử xa lạ, kinh hãi cái cằm cũng sắp rớt xuống đất.
"Thập Thất ngươi... ngươi kiếm đâu ra cô nương xinh đẹp vậy a. Tối hôm qua các ngươi..."
Hắn run rẩy chỉ ta, thần sắc hết sức phức tạp.
Bước chân quận chúa không ngừng lại, chỉ ghé mắt nhìn hắn một cái. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-sat-doi-tuong-la-ho-ly/1363602/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.