“ phù băng,cô có thể nói cho tôi cô là ai không?
Gió cát bay làm tôi có chút khó mở mắt,tôi nhìn phù băng trong gió cát hét lên
“ ta? Ta chỉ là một nười ngủ quên nghìn năm trong sa mạc mà thôi,có lẽ còn tiếp tục ngủ nữa,nếu như chàng hỏi ta là ai,đ,đầu óc của ta đã hỗn loạn,xem như ta là cô gái ăn xin theo sau chàng đi”
m thanh của phù băng vang lên từ khắp nơi ,nhưng trong âm thanh đó,tôi thấp thoáng nghe thây một sự không nỡ,nhưng câu nói này của cô ta,lại làm tôi thêm khó hiểu
Người ngủ quên trong sa mạc nghìn năm..
Phù băng…cô ta lẽ nào đã sống nghìn năm?
Nhưng mà,nghi hoặc của tôi chắc chắn là ko thể nào có được câu trả lời,bởi vì phù băng sắp đi rồi,nhưng lúc bón dáng cô ta mờ dần trong cát vàng,tôi nghe thấy
“ đỗ minh,lop nor là cấm địa của người phàm,cho dù bởi vì lí do gì,ta đều hi vọng chàng ko bước vào đó,bằng không chàng sẽ tự mình chôn vùi..”
Phù băng đi rồi,cô ta cuốn theo gió biến mấ,nhưng trước khi đi cô ta nói với tôi một câu,làm tôi vô cùng khó hiểu\
Lop nor
Phù băng vì sao đột nhiên nhắc đến thứ này với tôi,lẽ nào cô ta nhìn thấy lời nguyền lop nor trên người tôi,đoán được có thể tôi sẽ đi đến đó
Nhưng mà,phù băng đã đi,những nghi hoặc không có được câu trả lời,cho dù nghĩ thế nào cũng ko được gì
Lúc này,gió cát đã dừng lại,hiện trường lại trống vắng,giống như chua từng có chuyện gì xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-quan-minh-the/2986278/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.