“ lão tiên sinh,lão tiên sinh?”
Tôi và phù băng đi vào trong tiệm đàn,hét mấy tiếng,nhưng không hề có ai trả lơif
Chiếc đàn nhị sắp hoàn thành vẫn đặt trên bàn,nhưng không thấy người đâu
“ thím ơi,thím biết ông chủ tiệm đàn bên cạnh đi đâu rồi ko?” tôi đi ra khỏi cửa,hỏi một bà thím ở tiệm may bên cạnh
Bà ta nghi ngờ: “ cậu nói ông ấy à,vừa nãy ông ấy vẫn ơ trong cửa hàng làm đàn nhị mà,có thể là ra ngoài ăn cơm rồi”
“ ồ”
Tôi gật đầu,sau đó đợi trong cửa hàng một tiếng đồng hồ,nhưng cuối cùng thì người vẫn ko về
Sự nhẫn nại của tôi dần bị bào mòn,sau đó không đợi tiếp nữa,đứng dậy rời đi cùng phù băng
Cho dù ông chủ kia là ai,nhưng chiếc đàn tranh ông ta tặng phù băng đã cứu cô ấy một mạng,sau này có thời gian quay lại cảm ơn một tiếng vậy
Mang theo suy nghĩ nỳ,chúng tôi rời khỏi cửa hàng,định đi về tưởng gia một chuyến
Con trai tưởng kim quý đã chết,cả tưởng gia rơi vào trong nỗi đau đớn tột cùng,nghiệp báo của tưởng gia đã đến,tuy tôi là đạo sĩ,nhưng cũng ko có cách nào cứu vớt,đừng nói là người ngoài lại càng phải trốn trahs
Bây giờ,thời gian đã trôi qua nửa ngày,cũng không biết bây giờ tưởng gia thế nào rồi
“ bà xã,con mất rồi còn có thể đầu thai,em đừng nghĩ quẩn,mau xuống đây điiiii”
Nhưng mà,tôi vừa đến trước cổng tưởng gia,thì nghe thấy tiếng hét thống khổ của tưởng kim quỷ,trước cửa lớn ngôi biệt thự,lúc này tụ tập rất nhiều người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-quan-minh-the/2986266/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.