Người bảo lãnh tôi là phạm oàn,lúc đi ra từ cục cảnh sát,phạm toàn cười nói: ‘ tay không bắt đạn,huynh đệ,đạo hành của cậu đúng là ko bình thường”
Nói xong,ánh mắt phạm toàn lướt qua tôi,nhìn phù băng,kì lạ hỏi: “ cô gái này là…”
Phù băng cũng giống như tôi,cũng ở trong sở cảnh sát cả tối,chỉ có điều vì cô ấy câm điếc,vì vậy nhiều lúc chỉ là đang đi theo tôi mà thôi
“ à,cô ấy tên phù băng,hôm qua tôi vô tình gặp được,là một cô bé rất đáng thương” tôi nói
Nghe xong,phạm toàn gật đầu,ông ta nhìn phù băng một cái,cũng ko nói thêm gì nữa,sau đó thì đưa tôi đến tưởng gia
Nhà họ tưởng nằm ở phía đông thị trấn,thị trấn Phan gia,thị trấn Phan gia làm một nơi nghèo có tiếng,rất nhiều căn nhà thô sơ đều có thể thấy khắp nơi,nhưng duy chỉ có tưởng gia là một đại biệt thự cả nghìn héc ta,hình thành một sự khác biệt rõ rệt với sự nghèo nàn của thị trấn
Nghe nói,trong nhà họ tưởng trươc đây vốn dĩ cũng nghèo rớt mồng tơi,sau này vì một lần làm ăn buôn bán sắt thép vào 9 năm trước,mà may mắn gặp thời,kêt quả giàu sau một đêm,ngày càng thịnh vượng,phát triển,cho đến hôm nay,thì đã có hàng nghìn hàng vạn cơ ngơi,làm người đời ngưỡng mộ
Sau khi tưởng kim quý phát tài,cũng không quên những người an hem họ hàng từng đồng cam cộng khổ,rất nhiều người nghèo khổ trong thị trấn đều được ông ta giúp đỡ,đại đa số người thị trấn này đều vô cùng kính trọng ông ta
Lúc này,dưới sự dẫn dắt của phạm toàn,tôi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-quan-minh-the/2986251/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.