Mang theo suy nghĩ này,tôi cuộn bức tranh lại,để vào trong túi,có chút áy náy nhfin phạm toàn,chuẩn bị cáo từ
“ đỗ minh,đợi đã” phạm toàn đột nhiên nói với tôi
“ có chuyện gì sao?” tôi hỏi
“ bức tranh này nếu như cậu muốn mang đi,tôi biết tôi ko ngăn nổi cậu,coi như vì bức tranh này,cậu có thể giúp tôi một chuyện ko?”
“ chuyện gì?”
“ tôi đã từng nói,tưởng kim quý gần đây có một kiếp nạn,tôi muốn cậu ra tay giúp đỡ,giúp ông ấy vượt qua kiếp nạn này”
Phạm toàn nói: “ bức tranh này vốn là của tưởng kim quý,bây giờ cậu đến rồi,dương nhiên là nợ tưởng kim quý một ân tình,cậu giúp ông ấy chuyện này,cũng ko quá đáng lắm đúng ko?”
“ nhưng bây giờ ông cũng chưa nói cho tôi,kiếp nạn của ông ta rốt cuộc là gì?” tôi nhìn phạm toàn nói
Phạm toàn lắc đầu: “ ko thể nói,nhưng cuối cùng rồi cũng sẽ xảy ra,nhưng với sức mạnh của một mình tôi,e rằng đỡ ko nổi kiếp nạn này,tôi cần có một người đạo hành cao hơn giúp đỡ mới được”
Tôi cũng ko hỏi nhiều nữa,có điều theo ý ông ta,thì tôi cầm bức tranh này đi thì nợ tưởng kim quý một ân tình,nhưng tôi lại là người quá coi trojgn ân tình,nghĩ một lúc,dù gì bât giờ còn hơn một tháng nữa mới đến sinh nhật 21 của hứa thiến,ở lại mất này cũng không sao
“ nếu đã như vậy,vậy tôi đồng ý” tôi nói
Khuôn mặt phạm toàn lập tức nhẹ nhõm hẳn,ông ta gật đầu nói: “ nếu đã như vậy,thì phiền cậu rồi,tôi bay giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-quan-minh-the/2986241/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.