“ vị huynh đệ này,tôi thấy dáng vẻ của cậu,không phải người bình thường”
Đạo sĩ kia nhìn tôi nói,ánh mắt ông ta còn ngó một cái chày giáng ma được bọc bằng vải sau lưng tôi
“ tiên sinh,không biết ngài tìm tôi có chuyện gì ko?”
Thấy khuôn mặt hiền từ của ông ta tôi lịch sự hỏi
Ông ta nói : “ cậu có thể gọi tôi là Phạm Toàn, như tôi đoan ko nhầm,cậu có lẽ là một đạo sĩ,không biết xưng hô thế nào?”
“ đỗ minh”
Tôi nói với người tự xưng là phạm toàn này,đồng thời ko khỏi nghi hoặc : “ tiên sinh,có gì cứ nói thằng”
“ thực ra cũng ko có gifchir là thấy cậu đứng một mình ở đây nhìn,vì vậy muốn mời cậu ăn một bữa cơm,được ko?” Phạm toàn nói
Lúc này,người đan ông mặc vest đã đi vào trong trường,quần chúng vốn dĩ đang ngồi lập tức đứng dậy,ào ào vỗ tay,người này khuôn mặt hòa nhã gật đầu
Còn phạm toàn chỉ vào người đàn ông đó nói với tôi : “ vị đó là Tưởng kim quý,là nhà tài trợ cho ngôi trường hy vọng này,đây là một việc tốt,đỗ minh cậu lẽ nào ko nể mặt cổ vũ ngài ấy?”
Nghe xong,tôi cười khổ trong lòng,người khác làm từ thiện thì liên quan gì đến tôi,hơn nữa tôi ko đi cổ vũ hay không thì có gì khác biệt chứ.
Chỉ có điều,3 tháng nay,tôi theo trầm thiên phàm đến giờ,đều chưa ăn một bữa cơm chính thức đàng hoàng,lúc ở quỷ mộ mon vì chuyện gấp gáp cũng khong kịp ăn uống,bây giờ bụng trống không,nếu như có người mời tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-quan-minh-the/2986237/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.