“ cha,anh”
Nhìn thấy lưu chính hồng và lưu thiệu từng bước đi đến,trong măt lưu miêu lóe lên một tia vui mừng,thả lỏng tay tôi ra chạy đến đón lấy họ
“ lưu miêu ,họ đã chết rồi,họ không còn là người thân của cô nữa,mà là những tên đần độn bị lưu khởi sơn khống chế” nhìn thấy chuyện này,tôi sốt ruột hét với lưu miêu
Nhưng mà,lưu miêu không quan tâm,tình cảm của cô ấy đối với cha sớm đã chiến thắng lí trí,không quan tâm gì nữa mà chạy đến bên họ,mặc kệ tôi ngăn cản
Lưu miêu lại gần lưu chính hồng,cô ấy muốn hô hoán với cha mình ,nhưng sắc mặt lưu chính hồn lạnh băng như người chết,dường như không có bất kì phản ứng nào,lưu chính hồng dơ tay kìm chặt lấy cổ của lưu miêu,nhấc cơ thể cô ta lên giữa không trung
“ lưu chính hồng,mau buông tay,ông cho dù đã chết rồi,nhưng cũng không thể hại con gái mình”
Tôi vội vàng chạy lên,muốn ngăn cản mọi thứ,nhưng lúc này,tôi đột nhiên cảm thấy bên cạnh có một sự lạnh lẽo
Một luồng khí lạnh lẽo vụt qua trước mặt tôi,vẽ một đường dài dưới nền đất dưới chân tôi
Sắc mặt tôi trầm trọng dừng bước chân lại,nhìn về hướng luồng khí đó bay qua,nhìn thấy lưu khởi sơn lúc này chống gậy khập khễnh đi về phía tôi,khuôn mặt sơm đã khô héo kia,nở một nụ cười độc ác
“ đỗ minh,ngươi làm loạn nghi thức cúng tế của ta,làm long vương phẫn nộ,nhưng những gì ngươi làm đều là ngu ngốc,ngươi không chỉ không cứu được ai,còn làm cho rất nhiều người vì ngươi mà chết” lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-quan-minh-the/2986129/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.