“Làm sao, chẳng lẽ Đàm Bính Khôn ông lại là một ngụy quân tử nói một đằng làm một nẻo?”
Thấy trên mặt Đàm Bính Khôn có một tia do dự, Tạ Chính Đức liền nhân cơ hội mà cười lạnh.
Nghe xong lời này, mặt Đàm Bình Khôn hiện lên vẻ bất lực, ông ta nhùn về phía Lưu Trường Vân, lắc lắc đầu:”Trường Vân, ta không thể bao che được ngưoi !”
Nói xong, tay Đàm Bính Khôn ngưng tụ một loạt biểu tượng có ý nghĩa, đánh vào quan tài gỗ màu đen của Lưu Trường Vân
“Đại trưởng lão, đừng mà…. “
Lúc này, mặt Lưu Trường Vân trở nên trắng bệchmáu(tái nhợt),cỗ quan tài của Lưu Trường Vân liền bị nứt ra dưới tác dụng của lá bùa, sau đó nó đổ vỡ ngay lập tức và phần lớn mùn cưa(bột gỗ) bay trong không khí
Phụt!
Lưu Trường Vân mở miệng và phun ra một ngụm máu, mà trên người của ông ta, mà thân thể ông ta có chút lảo đảo không vững giống như đã chịu phải tổn hại rất lớn.
Cho đến khi thấy Lưu Trường Vân phun ra một ngụm máu, thì Tạ Chính Đức mới vừa lòng mà gật đầu.
“Tạ Chính Đức, ta đã phế đi công lực quỷ mộ của Lưu Trường Vân, ngươi hài lòng rồi chứ? “
Sau khi làm xong mọi chuyện, Đàm Bính Khôn không thèm để ý Lưu Trường Vân đang phun ra máu ở dưới đất mà quay sang hét lên với Tạ Chính Đức
“Tại quỷ mộ môn lấy đi mạng sống của mộ nhân, với tình huống có sự hiện diện của Vũ Minh Uyên, tôi không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-quan-minh-the/2986038/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.