“ chùa Thừa Duyên,là một vùng đất bảo quý,nghe nói trong chùa còn giữ lại một cơ thể Phật nghìn nă,còn núi Long Quyết nơi chùa tọa lạc lại là một vùng đất hội tụ linh khí trời đất,hồn phách của vợ cậu nếu như có thể được bổ dưỡng bởi ánh sáng phật cùng linh khí ở chỗ đó,nói không chừng thật sự sẽ khôi phục lại hồn phách”
Thẩm Trường Thu nói,đồng thời cũng không khỏi thổn thức : “ xem ra máu thuần dương của cậu,không chỉ có lão già giết người vô số như tôi,mà ngay cả không có dục vọng,mưu cầu như người xuất gia cũng vô cùng coi trọng”
“ tôi chỉ là rất tò mò,cậu vừa nãy hoàn toàn có thể rời đi với lão hòa thượng kia,vì sao lại lựa chọn ở lại,lẽ nào là vì cây kim Nhiếp Hồn tôi cắm vào đầu cậu?” Thẩm Trường Thu hỏi
Tôi lắc đầu : “ ông giúp tôi tìm ra Giang Hoài,tìm ra Hứa Thiến,còn cứu tôi một mạng,tôi không muốn nợ ân tình của ông”
Nghe vậy,sắc mặt của ông ta có chút giật mình,sau đó cười : “ cậu bé này,quả thật là hiểu biết nông cạn về thế giới bên ngoài,thật là ngây thơ”
Thẩm Trường Thu cười khà khà,sau đó cũng không quan tâm tôi nữa,bắt đầu đi về con đường đến đây,nhưng vừa đi được 2 bước,một ngụm máu tươi phun ra từ miệng ông ta,cả người ông ta cũng nhanh chóng ỉu xìu,chuẩn bị ngã ra mặt đất
Tôi vội vàng chạy lên đỡ ông ta,nhưng lúc này Thẩm Trường Thu vốn sắc mặt tái mét
“ già rồi ,già rồi”
Được tôi đỡ lấy,Thẩm Trường Thu lau máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-quan-minh-the/2985874/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.