“ thi thể nữ..”
Hà Thạc có chút khó khăn nuốt một ngụm nước bọt : “ rất xinh đẹp,lúc đó chúng tôi nhìn thấy cô ta,cô ta mặc một chiếc váy liền màu xanh da trời,trên người kết một tầng sương,giống như là mới bị lấy ra từ nhà băng vậy”
Váy màu xanh,kết sương
Nghe nói như vậy,trong lòng tôi có chút thất vọng,không biết vì sao,thời gian này cứ nghe đến ma nữ hay là thi thể nữ,tôi đều sẽ nghĩ đến liệu có phải Hứa Thiến không.nhưng kết quả đều làm cho tôi thất vọng
“ tiểu ca,cảm ơn anh đã cứu chúng tôi ra ngoài,sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp,nhưng bây giờ,tôi cảm thấy chúng ta phải đi rồi,trời mới biết bọn xác chết thối rữa kia có đuổi đến hay không”
nghỉ ngơi một lúc,Hà Thạc nhìn hai người chạy cùng một cái,sau đó nói với tôi
Tôi gật đầu đứng dậy,nhìn xung quanh một cái,trong lòng rất mờ mịt
Chúng tôi bây giờ,sớm đã chạy xa khỏi bờ hồ Thông Hồ,khắp nơi đều là rừng núi hoang vu mênh mông,sao trên trời lúc này cũng đã bị mây đen che phủ,làm cho người ta rất khó để xác định được phương hướng
Xung quanh rất yên tĩnh,yên tĩnh đến mức ngoài hơi thở gấp gáp của mấy người chúng tôi ra,thì không có bất kì âm thanh nào nữa,thậm chí là tiếng gió cũng không có
ở đây quả thật là yên tĩnh một cách quái dị,làm cho lòng tôi vô cùng bất an,tôi gật đầu với Hà Thạc,sau đó chuẩn bị rời đi
xào xạc
đúng lúc này,trong lùm cỏ dại gần đó đột nhiên có tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-quan-minh-the/2985853/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.