Edit: Thỏ
Tỉnh lại sau một giấc, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Trần Lập Châu. Liếc nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã hơi tối. Tôi chợt nghĩ đến việc Trần Lập Châu bảo tôi đào xác y lên, chuyện này khiến tôi lúng túng một chút.
Tuy rằng trước đó tôi rất thỏa mãn, nhưng kêu tôi thân mật với cái xác chết, ông đây cũng sợ hãi thôi.
“Tiểu Duẫn, mi định ngủ tới khi nào?” Lão đầu ngoài cửa sổ gọi to.
Tôi vội trở mình xuống giường, đi hầu lão ăn uống. Cơm nước xong xuôi, lão nhồi thuốc vào tẩu của mình, thấy tôi dọn bàn xong bèn nói: “Chốc nữa bưng chậu than ra đây, trước mộ phần Trần đại thiếu đốt hai bộ quần áo.”
Tôi sững sờ một chút, nói đến đốt quần áo, trong não tôi đột ngột hiện lên những hình ảnh tôi và Trần Lập Châu dây dưa trên giường, ngay cả mặt cũng nóng bừng lên.
“Mi đỏ mặt gì thế?” Lão đầu vừa đốt thuốc vừa nhìn tôi.
Tôi vội chối bay biến: “Không có gì.”
Lão đầu liếc tôi bằng ánh mắt sâu xa: “Mau đem y phục ra đây.”
Tôi gật đầu, trở vào phòng lấy quần áo. Trước đó tôi đã chọn xong vài bộ xường xám, chuẩn bị đốt cho Trần Lập Châu.
Ôm lên một phát, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng; lật qua lật lại, phát hiện hai bộ quần áo mình mua cho y cũng được xếp bên trong. Hai bộ xường xám hạng xoàng kẹp ở giữa đống vải vóc cao sang hiện ra vô cùng chói mắt. Bộ đồ này tôi ghé tiệm may chuyên dụng để mua, một xanh một trắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-phu/119063/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.