Edit: Thỏ
Sắc trời ngày càng tối dần, màn đêm buông xuống. Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa, rõ ràng là trời vào hạ nhưng tôi chỉ cảm thấy da gà nổi đầy người. “Ông trời phù hộ, Phật tổ phù hộ.” Lúc này nước tới chân mới nhảy, hi vọng được ông trời phù hộ cho.
Bầu rượu của lão đầu trên bàn còn thừa phân nửa, đều nói uống rượu thì to gan hơn, tôi nhanh chóng đổ mấy hớp vào mồm, cứ thế nửa bình nóng rát tràn vào bụng, men rượu như thiêu đốt lòng tôi. Đầu tôi hơi mòng mòng, dũng khí càng mạnh lên.
Đệch mẹ hắn, không phải chỉ là thi thể sao? Nghĩ là làm, tôi đứng phắt dậy đi ra ngoài. Kết quả không để ý dưới chân mà vấp phải váy, té nhào trên đất. “Cái váy chết tiệt này!” Tôi bĩu môi kéo nó lên buộc ngay hông, tiếp tục ra ngoài.
Đi tới trước cửa đồng, vừa đưa tay muốn mở cửa nhưng tôi lừng khừng giây lát. Trong đầu tuy rằng ngất ngây con gà tây, nhưng thâm tâm tôi cảm nhận được sau cánh cửa này chính là vách núi; nếu bước ra rồi cả đời này đừng mong trèo lên bờ nữa. Nghĩ như thế, lá gan cũng teo lại, tay cũng rụt về.
Bỗng ngoài cửa dâng lên một trận cuồng phong, thổi cửa đồng dày nặng hé ra một chút. Cửa mở, trận gió quỷ quái kia liền ngừng, thật giống cảm giác của tôi ban nãy.
Tôi trợn mắt nhìn ngoài cửa, đó là một chiếc quan tài đen thui, trên nắp đặt một bài vị. Tại đây giữa đêm khuya thanh vắng, chỉ có tôi và một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-phu/119053/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.